TRUYỆN FULL

[Dịch] Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 121: Thăng cấp 2

Chương 121: Thăng cấp 2

Nhưng đeo găng tay lại không tiện lắm, quả nhiên vẫn phải chăm sóc tốt cho Chu sư tỷ, bởi vì những chuyện này sau này có thể để tỷ ấy làm thay.

Lý Ngọc từ lâu đã quen thuộc với việc luyện chế đan dược cấp một.

Nếu như hắn nghiêm túc, mỗi lò có thể luyện chế ra mười viên đan dược, khoảng một nửa là cực phẩm, một nửa là siêu phẩm. Tuy nhiên, Lý Ngọc không định làm như thế. Trong lần luyện Hồi Khi Đan lần thứ nhất, hắn luyện ra được sáu viên, trong đó có một viên siêu phẩm, năm viên thượng phẩm.

Trong lần luyện Hồi Khi Đan lần hai, hắn luyện chế ra được năm viên, ba viên thượng phẩm, hai viên siêu phẩm.

Lúc này, lão già nói: “Ngươi đã luyện chế hai lần rồi, đi nghỉ ngơi khoảng vài canh giờ, sau đó sẽ luyện chế tiếp loại thứ hai.”

Lý Ngọc lấy ra một bình Hồi Khí Đan, nói: “Không cần, đệ tử vẫn chịu được.”

Mười viên Tích Cốc Đan, hắn phải luyện chế hai lần mới góp đủ. Lúc này không thể biểu hiện quá xuất sắc, lỡ như khiến tông môn biết được tỷ lệ thành công của hắn là một trăm phần trăm, vậy thì mỗi lần luyện đan, bọn họ sẽ chỉ đưa hắn một phần nguyên liệu, thế hắn khác gì chỉ là người làm công đâu.

Sau khi luyện chế thành công Tích Cốc Đan, hắn cũng không lựa chọn nghỉ ngơi mà tiếp tục luyện chế Bội Nguyên Đan.

Đối với Bội Nguyên Đan cuối cùng, Lý Ngọc sử dụng ba phần nguyên liệu luyện chế ra được mười hai viên, bình quân mỗi lần luyện sẽ tạo ra được bốn viên. Tuy nhiên, chất lượng khá tốt, trong đó có tám viên thượng phẩm, bốn viên siêu phẩm.

Khi Lý Ngọc đang luyện chế đan dược, vị luyện đan sư nhị phẩm đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát hắn.

Vị này cũng vô cùng tò mò về vãn bối, người mang trong mình một sự đặc biệt, người đã bước vào giới thiên nhân – cảnh giới mà các luyện đan sư khát khao có được trong cuộc tranh tài.

Biểu hiện trong lần khảo hạch này của hắn cũng chỉ tầm trung, không đặc biệt xuất sắc, cũng không có chuyện bước vào giới tiên nhân. Đan dược mà hắn luyện chế ra đều có chất lượng không tệ, nhưng tỷ lệ luyện chế thành công thì không thể nào so sánh được với các thiên tài thực thụ của tông môn, chỉ có thể coi là ưu tú hơn một chút.

Tuy nhiên, liên tục luyện chế bảy lần khiến chỉ khiến hắn hơi mệt chút thôi, sự kiên trì này quả thực rất đáng kinh ngạc.

Lý Ngọc đặt ba bình đan dược trên bàn đá, hỏi: “Tiền bối, vậy có được không?”

Lão già gật đầu nói: “Chúc mừng, từ nay về sau, ngươi là luyện đan sư nhất phẩm.”

Một lúc sau, Lý Ngọc đi ra khỏi thạch thất.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thành công thông qua cuộc khảo hạch luyện đan sư nhất phẩm.

Trong một đại điện khác, Lý Ngọc nhận bộ y phục mới của mình. Trước đây, bộ y phục mà hắn mặc là y phục đệ tử, còn bộ y phục mới này là chuyên dành cho luyện đan sư nhất phẩm. Phía trước ngực có thêu hình lò đan, và có một đường vân rất đẹp, đại diện cho thân phận của luyện đan sư nhất phẩm.

Trước một cái bàn cát cực lớn, một đệ tử chấp sự đang giới thiệu với Lý Ngọc: “Sư huynh, huynh có thể chọn bất kỳ biệt viện nào trong số những ngọn núi này. Phần lớn những người sống ở đỉnh Thanh Vân đều là luyện đan sư, ta khuyên huynh chọn nơi này. Đỉnh Triều Dương cũng không tệ đâu, những người sống ở đây đều là sư huynh, sư tỷ trẻ tuổi giống như huynh, trong đó có chế phù sư, trận pháp sư… còn đỉnh Tử Vân thì ta không khuyên huynh lựa chọn, những người sống ở đây hầu hết toàn là những vị trưởng lão tầng Trúc Cơ có thọ nguyên sắp tận…”

Lý Ngọc không chút do dự nói: “Vậy chọn đỉnh Tử Vân.”

Là một luyện đan sư, hầu hết thời gian Lý Ngọc toàn dành cho việc luyện đan trong tiểu viện của mình, còn chuyện có những ai sống xung quanh, đối với hắn mà nói, chẳng có gì khác biệt.

Hắn chỉ biết, những sư huynh sư tỷ trẻ tuổi trong tông môn, dù là tầng Luyện Khí hay tầng Trúc Cơ, không ngoại lệ, đều là những người có linh tệ tháng nào dùng hết tháng đấy. Tất cả linh tệ của bọn họ đều được sử dụng cho việc mua những viên đan dược nâng cao tu vi, làm gì còn thừa linh tệ mà mua độ của hắn.

Những trưởng lão tầng Trúc Cơ có nguyên thọ sắp cạn thì khác, bọn họ hầu hết đều không hy vọng vào chuyện kết đan, bắt đầu tận hưởng của sống, và bọn họ chính là mục tiêu của Lý Ngọc.

Linh tệ, sinh ra đã không có sẵn, chết đi cũng không mang theo, đối với những người có nguyên thọ sắp tận mà nói, linh tệ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Giàu có, hào phóng, đều là đặc trưng chung của bọn họ.

Hơn nữa, so với người trẻ tuổi, thực ra Lý Ngọc càng thích tán gẫu với những ông lão đã sống hai trăm năm này. Dù sao bọn họ cũng sống lâu hơn hắn hai trăm năm, kinh nghiệm sống phong phú, có thể giúp hắn đi được nhiều đường tắt.

Sau khi Lý Ngọc chọn biệt viện của đỉnh Tử Vân, đệ tử chấp sự cũng không nhiều lời, đưa cho hắn ba miếng ngọc bài, nói: “Đây là ngọc bài giúp huynh có thể đi vào trong nơi huynh ở, chỉ cần luôn mang theo bên người là có thể bước vào trận pháp. Nếu như ba miếng ngọc bài vẫn không đủ, có thể đến đây để làm thêm, một miếng chỉ cần mười linh tệ là được.”