Khi Lý Ngọc đứng dậy, Chu Tử Tuyền đang ngồi bên cạnh tưới hoa lập tức bắt đầu căng thẳng, hỏi: “Đệ đi đâu vậy?”
Lý Ngọc liếc nhìn nàng, nói: “Ta dẫn Linh Nhi ra ngoài hít thở không khí, không phải đi chọn đạo lữ, nuôi một mình tỷ cũng đủ rồi. Đệ không có nhiều linh tệ như vậy đâu, hơn nữa bọn họ trông cũng không xinh đẹp bằng tỷ…”
Bị nói trúng tim đen, Chu Tử Tuyền đỏ mặt, nàng thì thầm: “Vậy nhớ về sớm.”
Những ngày qua, lúc nào cũng có những sư muội quyến rũ đáng ghét kia lởn vởn trước cổng nhà của bọn họ, Chu Tử Tuyền cảm thấy phiền chết đi được, cũng may ý chỉ của Lý Ngọc rất kiên định, không hề dao động dù chỉ một chút…
Nhìn thấy cánh cổng lớn của biệt viện số chín mươi sáu mở ra, những nữ nhân cứ đi lòng vòng xung quanh muốn tạo ra sự “tình cờ” lập tức lấy lại tinh thần, có người chải tóc, có người ưỡn ngực, nhưng tiếc là Lý Ngoc không thèm nhìn bọn họ dù chỉ là một ánh mắt, hắn dẫn linh sủng bay đi mất.