Lúc này phương trận xúc xắc trước mặt Diêm Hải lóng lánh ra một ánh màu đỏ sáng ngời, như sóng lửa, chiếu sáng toàn bộ quảng trường.
Địch Kình Thiên vẫn giữ vẻ mặt khinh bỉ: “Phát sáng thì sao, còn không phải chậm hơn ta sao...”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, phương trận mà mình tốt hơn so với Diêm Hải, nhưng mà cho tới bây giờ xúc xắc của mình cũng chưa từng phát sáng.
“Nói cách khác... Hắn thất bại rồi!”