TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 214: Ký sự bắt chim 12

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Ngươi không thấy mình quá hèn hạ à? Hai chúng ta phải hợp sức mới đối phó được với NPC này. Độc trên ám khí của người ta không phải thứ nội lực trung cấp có thể kháng cự nổi."

"Vậy ta nói với cô ả rằng ta là Chân Hán Tử nhé? Bên này ta còn bị một BOSS đuổi giết, dù không có nhiều thủ đoạn độc ác như ả này, nhưng võ công thì cực kỳ kinh khủng."

"Tên gì?"

"Lý Thu Thủy. May là bây giờ trong tiệm có người che chở, ta nghe nói cứ vài ngày ả lại bắt xe ngựa đến Hàng Châu dạo chơi một vòng."

"Ngươi đã làm gì mà ngay cả NPC cũng ghét ngươi đến thế?"

"...Nói thế này nhé, thì ta chỉ cho cô uống chút sữa, rồi lục soát người rồi uy hiếp một chút thôi."

"Đúng là phong cách của ngươi."

Hai người đến Trùng Dương cung, Pháo Thiên Minh vốn định chơi xấu không đi nhưng Chân Hán Tử bị y dọa mất bình tĩnh, nên năn nỉ mãi cũng kéo được y theo. Đầu tiên mọi thứ rất thuận lợi, Chân Hán Tử đưa ra tín vật của Vương Trùng Dương, rồi có người ra lệnh gõ chuông tập hợp mọi người. Toàn Chân hiện giờ do Mã Ngọc cầm đầu cùng lục đệ tử đứng trên bậc thềm, còn gần 500 đệ tử khác thì đứng ngay ngắn dưới bậc...

Mã Ngọc mở đầu: "Thiếu hiệp, mọi chuyện đã trình bày. Hôm nay xin làm phiền thiếu hiệp tìm ra tên bại hoại trong phái chúng ta. Nhưng xin thiếu hiệp đừng trách, bần đạo sẽ thắp ba nén hương, nếu thiếu hiệp không nhận ra thì chỉ còn cách xông vào Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Toàn Chân chúng ta mà thôi."

Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh rút kiếm ra bèn an ủi: "Tin ta đi, ta có thể nhận ra trong ảnh, hình ảnh rất rõ ràng."

"Ta tin ngươi, nhưng không tin nhân phẩm của đội thiết kế trò chơi."

Chân Hán Tử mỉm cười không nói gì nữa, xuống sân bắt đầu so sánh từng người, trong khi Mã Ngọc đúng lúc thắp lên một nén hương.

Một nén hương cháy hết, Chân Hán Tử đầu đẫm mồ hôi quay lại cạnh Pháo Thiên Minh rút kiếm, nói nhỏ: "Bị miệng quạ đen của ngươi nói trúng rồi, có hai người giống hệt nhau. Bây giờ phải làm sao?"

"Đừng hấp tấp, bảo họ tách ra khỏi hàng đi. Còn hai nén hương nữa."

"Ngươi, ngươi ra đây. Đúng rồi, chính là hai ngươi." Nói xong, hai đệ tử thế hệ thứ ba của Toàn Chân chạy tới trước mặt hai người trên bậc thềm. Pháo Thiên Minh nhìn kỹ, quả thật là đúc từ cùng một khuôn, và y cũng chắc chắn từng gặp một trong hai người này. Chân Hán Tử hỏi: "Tên các ngươi?"

"Đệ tử Chân Chí Bính."

"Đệ tử Doãn Chí Bình."

Pháo Thiên Minh nhanh chóng nhắn Chân Hán Tử: Mau đăng xuất tra cứu.

Chân Hán Tử rất vui mừng, tự mình sao lại quên đi thủ đoạn này. Khi nén hương thứ hai cháy được một nửa, Chân Hán Tử trở lại với gương mặt tái nhợt, nói trong kênh: "Chết rồi, cả hai đều là thủ phạm."

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Chuyện này lại có thể có hai thủ phạm? Hay là luân phiên làm à?"

Chân Hán Tử lắc đầu: "Trần Chí Bính là thủ phạm được sửa đổi sau này trong tiểu thuyết. Còn Doãn Chí Bình mới là thủ phạm ban đầu. Ngươi bảo chọn ai?"

Pháo Thiên Minh đăm chiêu suy nghĩ một lúc để tiêu hóa thông tin, rồi nói: "Không lạ, bọn chúng không quan tâm người chơi có biết nguyên tác hay không, thủ đoạn thật quá ác độc."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Nói xem một tiếng đồng hồ trước các ngươi đang ở đâu? Có ai làm chứng không?"

"Một tiếng trước, ta đi tuần tra núi, một mình, không có ai làm chứng."

"Ta cũng vậy!" Hai người đều nói chuyện bình thản.

"Đây là then chốt của nhiệm vụ, phải nghĩ cách, nói đến đầu óc thì ta biết một muội muội siêu thông minh. Để hỏi cô ấy xem." Pháo Thiên Minh gọi điện thoại cho Đường Đường: "Đường Đường... đang làm gì đấy?"

Đường Đường thoáng ngạc nhiên đáp: "À, là ngươi đấy à! Ta đang ở trụ sở bang phái với Phượng Hoàng nói chuyện kỹ thuật pha trà. Có chuyện gì à, chắc ngươi lại gặp vấn đề khó khăn rồi phải không?"

"...Cô ấy, không có việc gì thì ta cũng không thể gọi điện cho cô à? Dù sao thì... quả thật có chút vấn đề. Ta muốn bắt một tội phạm, mặc dù đã nhìn thấy mặt, nhưng sau đó phát hiện có hai người trông giống hệt nhau. Làm sao để nhận ra đúng người vậy?"

"À... tội phạm gì?"

"Cưỡng gian chưa thành."

"Hai người họ có căng thẳng không?"

"Căng thẳng ư? Không nhìn ra được. Hoặc có thể nói cả hai đều rất căng thẳng."

"Trò chơi này làm khá chân thực. Thế này nhé, ta sẽ đưa ra một số câu hỏi, ngươi yêu cầu bọn họ cùng trả lời, sẽ nhanh chóng phát hiện sơ hở. Ngươi hãy vắn tắt kể lại bối cảnh cho ta..."

Pháo Thiên Minh cúp máy, bước xuống cầu thang rồi nhìn hai người kia nói: "Bên ta có vài câu hỏi muốn các ngươi trả lời, các ngươi có thể cùng đáp, nhưng phải trả lời ngay lập tức."

"Không thành vấn đề." Hai người đồng thanh.

"Họ tên!"

"Doãn Chí Bình" "Chân Chí Bính"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩