“Dù sao, ta có lòng tin hoàn thành liên thắng tiếp theo, các ngươi kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa.”
Dương Quân thở dài một hơi, hắn ta nhìn Giang Khải lắc đầu, “Ta thật sự hối hận sao không sớm quen biết tiểu tử ngươi… Chậc, nhìn thực lực của tiểu tử ngươi, lúc ta còn trẻ cũng không sánh bằng người.”
“Lão Dương, đừng nói những lời này, thời đại khác biệt, kỳ ngộ cũng khác biệt. Nếu không có người ở thế hệ các ngươi cố gắng, không biết có bao nhiêu thành thị tập trung Hoa Hạ bị chiếm đóng, chúng ta đâu còn cơ hội.”
Dương Quân nhìn Giang Khải, ánh mắt xuất hiện chút vui mừng, “Ngươi có thể nghĩ như vậy, đám già chúng ta cũng thấy đủ rồi.”
“Kỳ quái, ta lại bắt đầu mong chờ trận chiến của các ngươi… Dù bị hành hạ một lần nữa, ta cũng không thèm để ý.”