Giang Khải vội vàng đỡ Vệ Ưng, hắn đặt huy chương Hoa Hạ chi ưng trong tay Vệ Ưng, “Lão Vệ, đây là huy chương ngươi cho ta…”
“Huy chương… Hoa Hạ chi ưng… Hoa Hạ chi ưng, bảo vệ Hoa Hạ…” Cuối cùng Vệ Ưng đã bình tĩnh lại như nhớ đến điều gì đó.
Giang Khải khẽ nói, “Ta cũng nhớ kỹ lời nói của ngươi… Nhưng ta không thể nhận phần quà sinh nhật này, nó là vinh quang của ngươi, chỉ thuộc về ngươi!”
“Lão Vệ, kiên trì chút nữa, nhiều nhất một trăm ngày, ta sẽ đưa ngươi đi, còn có những lão binh này, những công thần này cũng rời khỏi Vĩnh hằng khốn thú ngược lao!”
Vệ Ưng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đã hư thối nhìn về phía Giang Khải.