Thấy Giang Khải còn chưa hết hy vọng, sau lưng Giang Khải đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua, “Ngươi đang gọi Vệ Ưng? Đừng gọi nữa, hiện tại hắn chỉ còn lại một hơi, đừng nói hắn căn bản không nghe được tiếng gọi của ngươi, dù nghe được cũng không cách nào trả lời ngươi.”
Giang Khải giật mình, trong phòng giam của hắn còn có một người khác!
Hắn vội vàng đi đến trước mặt người kia, vừa đến gần đã có mùi hôi thối đập vào mặt khiến Giang Khải không thể không dừng bước.
Ở khoảng cách gần, cuối cùng Giang Khải đã thấy được tình huống của người kia.
Hắn ta nằm trong góc nhà giam, gầy trơ cả xương, mái tóc hoa râm rối tung lộn xộn, quần áo trên người rách tung tóe, trước ngực có một vết thương thấy mà giật mình, kéo dài từ ngực phải đến bụng, trên vết thương còn có dấu vết thuốc bột, vết thương miễn cưỡng khép lại nhưng đã có mũ, vẫn có rất nhiều máu đặc chảy ra, một chân duỗi thẳng, một bắp chân khác đã biến mất.