Người người đều nói Giang Khải không có chỗ dựa, nhưng bọn họ đã sai, hắn có chỗ dựa!
Chỉ là chỗ dựa của hắn cũng không cho hắn sự ủng hộ trên tiền tài, hắn ta chỉ cho Giang Khải một tấm gương tốt nhất.
Giang Khải cúi đầu, cẩn thận lấy ra chiếc huy chương Chiến Thần đặc biệt kia từ trong túi thẻ bên người.
“Lão Vệ, ngươi nói sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ kế thừa trách nhiệm của ngươi…” Đôi mắt Giang Khải mơ hồ, “Ta nhớ kỹ lời ngươi nói!”
Nói xong, Giang Khải lấy huy chương Chiến Thần của mình xuống, đeo huy chương “Hoa Hạ chi ưng” lên Tái sinh chiến giáp.