Sau khi đi khoảng bốn năm dặm, Giang Khải liền dừng lại, quay người nói với Vong Trần, “Quanh đây có khá ít dã thú, Vong Trần, tiếp theo cần ngươi tiếp vào trạng thái Tu la.”
Vong Trần cau mày nhìn những người khác xung quanh, trong lòng có lo lắng.
Giang Khải mỉm cười vỗ vai Vong Trần, “Ngươi đã tới tìm ta giúp ngươi, vậy phải tin tưởng ta.”
“Tìm ra ngọn nguồn của giọng nói kia, có lẽ có thể tìm ra cách giải quyết.”
Sau khi được Giang Khải khuyên bảo, Vong Trần nhẹ gật đầu, “Được, vậy, các ngươi cẩn thận chút.”