“Cứ vậy, dù bên Hoa Hạ chặn lại công kích của nước H và Đảo quốc, khi đó nước M và nước F chạy đến, ta xem bọn họ còn ngăn cản thế nào.”
Hoàng Kiến Quốc nghe xong lập tức trợn to mắt, “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, cứ vậy, đây mới là không có sơ hở.”
“Cũng là trời giúp ta, vị trí của Hoa Hạ rất khéo, bốn quốc gia gần nhất đều có quan hệ rất tệ với chúng ta, đã sớm muốn giải quyết Hoa Hạ, chúng ta chỉ là xuôi nước đẩy một cái.”
“Ai.” Lưu Viễn Hương cắt ngang Hoàng Kiến Quốc, “Nói cái gì thế, chúng ta cũng không có thiện cảm với bốn nước bọn họ, không phải có rất nhiều người muốn đánh bọn họ sao, chúng ta chỉ giúp người mình một tay.”
Hoàng Kiến Quốc ngầm hiểu, gật đầu như giã tỏi, “Đúng đúng đúng, chúng ta là người Hoa, đương nhiên phải giúp người mình, lão Lưu, ngươi thật sự cao tay! Ha ha ha ha!”