“Ngươi thu nhỏ bản đồ một chút nữa, ta muốn xem phạm vi càng lớn hơn.”
Giang Khải không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại, thao tác dựa theo yêu cầu của Hồ Ngôn.
Hồ Ngôn cẩn thận quan sát mười mấy phút, sau cùng tập trung vào một khu vực, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
“Ngọn núi đơn độc này hơi kỳ lạ, con đường bốn phía thẳng tắp, sát khí bay thẳng lên, xung quanh hoặc là khu vực đầm lầy chắc chắn có rất nhiều dã thú chôn thân ở đây, hoặc là khu vực hoang dã không có một ngọn cỏ… Nơi đây tuyệt đối là hung địa!”
“Nếu nhà ai chôn mộ phần ở chỗ này, e rằng sẽ tuyệt hậu!”