Đối mặt với sự nghi ngờ của Nguyễn Ngữ, Hoa thần lại hơi xấu hổ, “Nguyễn Ngữ, ta biết suy nghĩ của ngươi, ta cũng hiểu được, nhưng chúng ta cũng có chỗ khó.”
Giang Khải nói, “Hoa thần, không cần giải thích, ta hiểu.”
“Ta đi lấy lại đất đã mất cũng không phải đến làm thổ Hoàng đế, vậy việc sắp xếp thành thị số 018 giao cho các ngươi, đội ngũ công binh sẽ ở lại xây dựng tường vây, bố trí lưới điện, ta sẽ tiếp tục dẫn lính xuôi nam để tác chiến, lấy được hai tòa thành thị khác, thành lập khu vực tập trung bốn thành thị an toàn gì đó kia.”
“Cảm ơn ngươi, Giang Khải!” Hoa thần nghiêm mặt nói.
“Hoa thần, ngươi còn nói cảm ơn ta cái gì.” Giang Khải cười nói.