“Ngươi…” Lúc Giang Khải nhận ra điều không thích hợp, thân thể đã không có cách nào nhúc nhích.
Nữ nhân thấy vẻ mặt quái dị của Giang Khải, biết hắn đã không chạy được nữa, cười lạnh một tiếng, “Ngươi muốn nói con mắt của ta rất đẹp đúng không.”
“Không hư chi nhãn!” Lập tức, nữ nhân thu lại nụ cười, khẽ quát một tiếng.
Màu đen trong mắt nàng như bắt đầu xoay tròn, như là vực sâu không đáy!
Oanh một tiếng, trong đầu Giang Khải như xuất hiện tiếng vang thật lớn, ngay sau đó ý thức của mình lập tức mơ hồ.