Đôi mắt Nguyễn Ngữ đã hơi muốn nhắm lại, hắn ta mơ màng nhìn về phía Giang Khải, “Tiểu Giang, ta hơi buồn ngủ, mỹ nhân này… Để tiểu tử ngươi được lợi…”
Giang Khải mỉm cười, “Triệu ca, Âu Dương ca, nếu dã thú giết lên giúp ta bảo vệ hai bọn họ.”
Triệu Thiết Toàn vỗ ngực, “Yên tâm, ta không chết, hai người bọn họ không chết được!”
Âu Dương Dịch do dự một lát, nói, “Ta không có thủ đoạn bảo vệ người khác nhưng ta có thể giết nhiều dã thú, tóm lại ta sẽ liều chết bảo vệ hai người bọn họ.”
Nhận được sự đảm bảo của hai người này, Giang Khải quay đầu bước lên sân khấu.