Quả nhiên, bọn họ vẫn đi về phương hướng giống nhau, mặt đất dưới chân chậm rãi từ hạt cát biến thành mặt đất sa hóa, nửa giờ sau bọn họ lại thấy phía trước có một ốc đảo.
Điều khác biệt duy nhất là bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ như là lăng kính bị chia cắt, không phân biệt ra những bầu trời đó là hình chiếu hay là chân thực, cũng đang nói cho bọn họ biết nơi này không phải Quỷ Tinh cũng không phải hiện thực.
Vừa nãy vẫn là sa mạc mênh mông, lúc này bọn lại đứng trong thảo nguyên sâu hút.
Trên đường đi, ba người không gặp được dã thú gì.
Sau khi đi bộ mấy tiếng, Giang Khải thấy nơi xa có một vật thể hình lăng kính cực lớn.