“Giữa ba người này không có cách nào so sánh ngang bằng, mấu chốt là phải xem người thức tỉnh đã thức tỉnh năng lực của vị thần minh nào, người sống sót thì cần phải xem thực lực của bản thân hắn, có cực ít người thức tỉnh có lẽ hiện tại không cách nào địch nổi người sống sót, nhưng cho bọn họ chút thời gian vậy thì chưa chắc! Người buông xuống thì phải xem thực lực của cường giả được triệu hoán lúc ký kết khế ước như thế nào.”
“Vậy, vậy người buông xuống cùng một cấp bậc với người thức tỉnh, người xuống sót, Giang Khải lại chỉ là một người bình thường!” Lộ Tuấn vô lực ngồi trên ghế.
“Tiểu Khải, chạy mau đi, ngươi còn đang chờ cái gì! Chạy mau đi!”
Sau một trận nổ tung mạnh mẽ, đợi đá vụn rơi xuống đất, tất cả khôi phục sự bình tĩnh, nữ nhân ngẩng đầu lên, hơi nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Nàng như đang dùng sức cảm nhận không khí, cảm nhận tất cả xung quanh.