Ngô Uyên cẩn thận suy nghĩ về lời khen của Xích sư tôn "Càng sớm đột phá, chỗ tốt càng lớn".
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, có thể đột phá chính là chỗ tốt lớn nhất." Trong mắt Ngô Uyên ánh lên tia chờ mong: "Luận về tiềm lực của đạo thể, luyện khí bản tôn quả thật không bằng luyện thể bản tôn, luyện thể bản tôn hiện tại đã ngộ ra Tinh Thần Chân Ý nhị trọng."
Đúng vậy. Hơn mười năm trôi qua, luyện thể bản tôn vẫn một mực tiềm tu, bất tri bất giác, đã đột phá đến Tinh Thần Chân Ý tầng hai. Tốc độ tiến bộ này rất đáng sợ.
Như ở Nguyên Vu giới thứ tư, mười mấy vị thiên tài Tử Phủ Cảnh đứng đầu, tu luyện ba, bốn trăm năm, phần lớn đều bị kẹt ở Đạo Vực tam trọng (quy tắc hạ vị).
Đương nhiên, chuyện này có liên quan mật thiết đến việc luyện khí bản tôn của Ngô Uyên vẫn luôn mài giũa, chém giết. Ý thức của hai đại bản tôn cộng thông, luyện khí bản tôn mài giũa tinh thần chi đạo, kỳ thực cũng tương đương với luyện thể bản tôn rèn luyện, tôi luyện.