Hắn ẩn giấu thân hình, đáp xuống bên ngoài một biệt viện trên Đại học đảo.
Hắn nhìn Mộc Thanh Nhan đẩy cửa viện, đứng ở ngưỡng cửa, dường như đã sớm đoán được, hỏi: “Sư huynh, huynh lại không ngủ sao?”
Cố Thường trong sân cúi đầu “Ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào con linh thử trong lồng.
“Thế nào rồi?”
Cố Thường đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo, vẻ mặt hơi ảm đạm: “Không ổn lắm, mức độ hoàn thành tăng trưởng thần kinh đạt chín thành, nhưng hệ thần kinh cực kỳ tinh vi... Sai một ly, đi một dặm.”