Vân hải cuồn cuộn, mênh mang vô tận, một đạo lưu quang như điện xẹt ngang qua, không ngừng dừng lại giữa những ngọn núi linh cấm phù văn nhấp nhô, trong tay còn có một cái la bàn xoay tròn, trông có vẻ như đang định vị.
Thân ảnh trong lưu quang cứ thế đi rồi dừng, mày nhíu lại rồi giãn ra, rất nhanh lại nhíu chặt, rõ ràng là không thu được kết quả mong muốn.
Nguyễn Tử Trường đứng giữa vân hải, nhìn vân hải mênh mông vô tận thở dài một hơi, Bát Hoang Tứ Cực Nguyên Nhất Bàn trong tay lóe lên linh quang, phù văn không ngừng tuôn ra hóa thành gợn sóng, càn quét bốn phương tám hướng.
"Tử Trường, thế nào rồi?"
Khi Nguyễn Tử Trường nghỉ ngơi, trên người hắn bay ra một khối truyền âm phù tròn trịa như quả cầu, trong quả cầu sinh ra một đạo thân ảnh râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.