Mặc cho Vân Tiêu chống cự, vẫn bị đánh bay vào trong bóng tối, đập vào hư không tạo ra một cái lỗ lớn sâu không thấy đáy.
"Phụt!"
Hồi lâu sau, bên rìa lỗ lớn sâu thẳm, một bàn tay nhuốm đầy máu vươn ra, giống như đang leo núi đá nắm lấy rìa lỗ thủng, mảnh vỡ không gian sắc bén đâm vào bàn tay nứt nẻ.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay thứ hai xuất hiện, Vân Tiêu cứ như vậy bò lên.
Giờ khắc này, thân thể của nàng giống như một món đồ sứ ngọc phủ đầy vết nứt nhỏ dày đặc, huyết châu rỉ ra từ trong vết nứt.