Tiêu Thất Nguyệt thở hồng hộc, nhìn con khỉ đột to lớn cao mười mấy mét trước mặt đã bị chính tay nàng xé xác.
Nàng lại liếc nhìn tiệm tạp hóa của mình đã biến thành đống đổ nát.
Tiêu Thất Nguyệt uất ức mếu máo, hít hít mũi.
“Tiệm tạp hóa của tiên nữ ta…”
Nàng quay đầu, định đi tàn sát yêu thú để trút giận.