“Hì hì, Tô tiền bối quá khen rồi, lần này ta cũng chẳng góp chút sức lực nào, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.” Lý Tê Âm híp mắt cười nói.
Tô Linh cũng hiểu rõ món nợ ân tình lần này không hề nhỏ, sau này nàng sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề Huyền Phượng Âm Khí ăn mòn kinh mạch nữa, chứng bệnh huyết mạch đã giày vò nàng bấy lâu cũng được giải quyết triệt để, xem như đã xong một đại sự trong lòng.
“Đây là Huyền Phượng Linh Vũ đã nói trước đây, xem như thù lao cho lần ra tay tương trợ này. Chuyện lần này… đa tạ Vô Cực huynh.” Tô Linh né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào Lý Thanh.
Thấy vậy, Lý Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy Huyền Phượng Linh Vũ mà Tô Linh đưa tới.
Tuy không phải là chân vũ bản mệnh duy nhất nhưng cũng vô cùng quý giá. Cọng Huyền Phượng Linh Vũ này rất dài, ước chừng cao quá đầu người, xét theo khí tức tỏa ra từ nó, đây chắc chắn là linh vũ trên người một con Huyền Phượng đã trưởng thành!