Thiếu nữ cao gầy nhìn lướt qua đôi giày đưa tới, trong hai mắt lóe ra sự cảnh giác và bài ngoại bẩm sinh.
“Ta không quen ngươi, không đi giày của ngươi.”
“Ngưng đôi giày ngươi đang mang…”
“Hỏng rồi, nhưng cha ngươi đã cho ta, cha ngươi cứu ta, ta và hắn quen biết.”
“Nhưng thật ra đôi giày ngươi đang mang cũng là đôi ta từng đi.” Lý Nguyên bịa chuyện, lại mỉm cười nói: “Cho nên, nếu ngươi đã có thể mang giày của ta, thì vì cái gì không mang giày của ta?”