“Bài hát xứng đôi với đàn.”
Tư Cầm lập tức có chút mờ mịt, bỗng nhiên nàng nhớ tới quá khứ mỗi ngày mỗi đêm luyện đàn, lại nghĩ lúc luyện đàn đã từng chờ mong ở ngoài tường có một thiếu niên sẽ bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn.
Nàng từng làm đại tiểu thư, chỉ là gia đạo sa sút.
Bây giờ giấc mộng của nàng đã sớm bị vỡ nát, nàng chỉ là một thanh quan nhân ở thanh lâu, giấc mộng trong quá khứ vào lúc này cũng chỉ là công cụ để nâng cao giá trị con người…
“Ta không xứng với cây đàn này.”