Máu chảy thành sông, nhưng không phải trên mặt đất mà là giữa không trung.
Từng luồng chất lỏng hồng diễm nhớt sệt từ bốn phương mà đến, lại chui vào trong thanh trường kiếm đen trắng yêu dị.
Trường kiếm tựa như một miếng bọt biển tham lam vô độ, hấp thu toàn bộ máu này và trở nên lạnh lẽo hơn.
Nữ nhân áo trắng cầm kiếm mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả trên vạt váy cũng không dính chút huyết quang nào.
Đại chiến đã kết thúc.