Trời vừa chạng vạng tối, Lý Nguyên từ trong Dưỡng Yêu Địa Các đi ra, hôm nay ở chung với đám yêu khuyển kia, xem như vô cùng thuận lợi, một chút trở ngại cũng không có.
Chỉ có điều "Thần hồn liên hệ" cũng sẽ không sinh ra nhanh như vậy.
Muốn "Liên hệ" cái này cũng cần quá trình, hắn phải thường xuyên cùng đám yêu thú lăn lộn chung một chỗ, thì mới có thể chờ mong một ngày nào đó sẽ đột nhiên thành công.
Lý Nguyên quyết định sau này dành nhiều thời gian hơn vào Địa Các, dù sao hắn cũng rất vừa ý ba con Hắc Hầu.
Có lẽ là trí nhớ của thợ săn, khiến hắn thiên vị chó hơn.
…
Ba ngày sau… Buổi chiều
Có một rương thịt yêu thú bát phẩm được vận chuyển đến phủ đệ Lý Nguyên.
Sau chạng vạng, Lý Nguyên cuối cùng cũng trở về, thấy số thịt yêu thú kia, đã lập tức phân phó Tiểu Cúc cùng Tiểu Mai, để cho các nàng xế chiều ngày mai đưa đến nhà Triệu Thuần Tâm.
Sở dĩ không đưa vào lúc này, là bởi vì lúc hoàng hôn, thường có đệ tử nội môn từ bên ngoài trở về, bị nhiều người nhìn quá chung quy cũng không tốt lắm.
Tuy nhiên…
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này vẫn bị người ta biết.
…
Lại là mấy ngày nữa trôi qua, đến ngày hôm nay mọi thứ trở nên âm trầm, một trận mưa to phá vỡ mây đen, cọ rửa trên mặt đất.
Liệt mã kéo xe, từ ngoài cửa thành đen nhánh lao vào trong, lại dừng lại trước số nhà "14".
Rèm xe "soạt", nó bị xốc lên, một thân ảnh cao lớn cường tráng nhanh chóng nhảy xuống xe, rơi vững vàng trên mặt đất.
Người tới chính là thiên tài của nội môn - Phương Kiếm Long.
Y sống ở số 14.
Từ con số có thể biết y gần như là đệ nhất nhân sau môn chủ Huyết Đao Môn, phó môn chủ, bốn trưởng lão, ba cung phụng, dù sao còn có ba lầu các chính là Dưỡng Yêu Địa Các, Khôi Lỗi Các, cùng với Huyết Nộ đường.
Mà gần đây vị thiên tài này đang mở võ quán ở phường Đại Đồng, có thể nói là xung phong tranh hùng ở tiền tuyến Huyết Đao Môn và Ngụy Tôn, nhưng y không chỉ không chết, còn trở nên càng cường đại hơn, thất phẩm chưa phá, nhưng cách đó cũng chỉ kém nửa bước.
Lúc này, y tựa như tháp sắt đứng sừng sững, trong hai mắt tràn đầy lửa giận.
Y mặc cho nước mưa rơi xối xả, giống như muốn cho cái lạnh lẽo này giột tắt lửa giận của y.
Thật lâu sau, y mới lấy ra một cái ô lớn, thân hình hùng vũ chấn động, đem nước mưa xung quanh tản đi, sau đó mở ô, đi tới Huyết Nộ đường.
Sau khi tới Huyết Nộ đường, y thu ô, sau đó tùy ý để cho nước mưa cọ rửa thân thể.
"Phương gia, môn chủ đã ra ngoài."
"Ta sẽ chờ."
"Phương gia… Bên ngoài mưa to, vào trong nhà ngồi một chút đi."
"Không cần đâu."
Phương Kiếm Long bình tĩnh đứng trong viện Huyết Nộ đường, cho đến khi bóng đêm dần tối, trời đất đều tối đen, thân thể y từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong đều ướt đẫm, rốt cuộc mới nghênh đón vị nam nhân áo bào trắng duy nhất trong nội thành kia.
Thiết Sát từ hành lang gấp khúc đi tới điện chính của Huyết Nộ đường, đứng ở dưới mái hiên, nhìn kỹ vị thiên tài nội môn này, sờ sờ tóc cùng râu trên cằm, nói một câu: "Trong lòng có oán khí a."
"Không dám."
"Không dám không phải không biết." Nói xong, Thiết Sát trực tiếp ngồi xuống dưới mái hiên, vẫy tay nói: "Lại đây, đến bên cạnh ta, tâm sự."
"Được rồi.” Phương Kiếm Long sải bước đi, lê cơ thể ướt sũng trực tiếp ngồi kế bên người Thiết Sát, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề: "Xá đệ khổ tu nhập bát phẩm, nhưng chung quy vẫn thiếu chút thịt bát phẩm, ta nghĩ trong môn còn có thịt bát phẩm có thể cho y hay không."
Thiết Sát hơi trầm ngâm, nói: "Ta hiểu rồi. Ngươi là muốn thịt yêu thú trong tay Lý Nguyên."
Phương Kiếm Long trầm mặc, sau đó nói: "Hắn là thiên tài, nhưng hắn so được với Thành Báo sao?"
"Hắn có thể có, Thành Báo vì sao không thể có?"
Thiết Sát nói: "Vậy ngươi biết hắn đã làm gì không?"
Phương Kiếm Long nói: "Chưởng yêu!
Nhưng môn chủ, ngài để tay lên ngực tự hỏi, qua nhiều năm như vậy, huyện Sơn Bảo có ai từng thành công?
Ngụy gia, Ngô gia, bọn họ đều không thành công! Huyết Đao Môn chúng ta cũng từng cho người ta thử qua, nhưng người nọ thì sao? Vừa mới mở lồng, đã có thể lôi kéo yêu thú đi dã ngoại, lần ấy chính là một đi không trở lại, sau đó chỉ phát hiện một nửa thi thể, còn lại một nửa đã bị ăn.
Cho là Lý Nguyên hắn thuần phục một con yêu thú cửu phẩm đi, nhưng nó có nghĩa là hắn có thể thuần phục yêu thú mạnh hơn sao?"
Thiết Sát lạnh lùng nói: "Cho nên… Ngươi muốn ta chuyển phần thịt ta cho hắn thành cho đệ đệ ngươi?"
Phương Kiếm Long vội vàng đứng dậy nói: "Đệ tử không dám."
Thiết Sát lạnh lùng nói: "Lại không dám."
Phương Kiếm Long cúi đầu không nói.
Thiết Sát nói: "Kiếm Long a, hiện giờ loạn thế, Huyết Đao Môn ta cũng chỉ chiếm núi làm vua ở huyện Sơn Bảo mà thôi.
Nhưng thế giới bên ngoài thì sao? Ngươi đã bao giờ nghĩ về nó chưa?
Chúng ta cần một người có thể khống chế yêu thú, để bọn hắn tu luyện con đường so với bình thường càng gian nan khó khăn hơn, nhưng bọn họ có thể mang đến chiến lực lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với võ giả cùng cảnh giới !
Ngươi đòi thịt cho huynh đệ ngươi! Vậy ngươi có nghĩ tới tương lai của Huyết Đao Môn không?!"
Âm thanh Thiết Sát dần tăng lớn, cuối cùng là rít gào lên: "Ngươi là tương lai của Huyết Đao Môn ta, Lý Nguyên cũng vậy!
Các ngươi đều là trưởng lão tương lai trong lòng ta định ra!
Ngươi không chấp nhận hắn? Ngươi muốn đấu đá nội bộ sao? Là muốn Huyết Đao Môn sụp đổ sao?!"
Phương Kiếm Long nghe vậy cúi đầu: "Ta chỉ nghe nói hắn đem thịt yêu thú cho người khác?"
"Cho Triệu Thuần Tâm đúng không?" Thiết Sát lạnh lùng nói: "Đó là tự do của hắn, cũng là nghĩa khí của hắn! Hắn có tình có nghĩa, còn trầm ổn thông minh! Hắn là đệ tử Huyết Đao Môn chúng ta, giống như ngươi, đều là như vậy!
Phương Kiếm Long, tại sao ngươi lại đánh chủ ý với hắn?
Hắn là dựa vào bản lĩnh của mình lấy đi tài nguyên từ trong tay ta, ngươi vì sao lại có suy nghĩ như vậy?"
Phương Kiếm Long buồn bực không nói, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, môn chủ… Ta không muốn nội chiến. Ta chỉ cảm thấy đệ đệ của ta có thể trở thành một phiên bản khác của ta, giao tài nguyên cho hắn, như vậy sẽ mang đến lợi nhuận lớn hơn cho môn phái."
"Nhưng hiện giờ, Huyết Đao Môn ta càng cần một chưởng yêu sứ.
Kiếm Long, đừng chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong huyện, ta muốn thống nhất toàn bộ huyện, cũng là bởi vì thế cục bên ngoài càng ngày càng rối loạn, ta hi vọng Huyết Đao Môn chúng ta có thể càng ngày càng trở nên to lớn, từ đó mới có thể đối phó với những nguy hiểm sau này."
Thanh âm Thiết Sát trở nên bi thương sau đó trầm xuống.
Phương Kiếm Long hỏi: "Môn chủ, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiết Sát nhìn y một cái, khàn giọng nói: "Chuyện thứ nhất, chúng ta cùng Thánh Hỏa cung mất liên lạc."
"Chuyện thứ hai, Hồng Liên vây thành, thiên tử chạy trốn."
Phương Kiếm Long nghe đến đây hai mắt trợn tròn, bên trong hiện lên vài phần kinh hãi, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao không thể nói ra, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói ra một câu: "Đây là… Trời sắp sập rồi."
Thiết Sát vỗ vỗ bả vai y, lại ôm vào trong ngực mình, lẩm bẩm nói: "Đâu chỉ là trời sập?"
Nhưng cũng không đợi Phương Kiếm Long hỏi, đã trầm giọng nói tiếp: "Kiếm Long a, phải ở chung với Lý Nguyên thật tốt, đừng để bất luận kẻ nào châm ngòi ly gián.
Dù sao chúng ta đều đang ở trên cùng một con thuyền, đều cần cùng nhau đối mặt với những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai… Đừng lật thuyền.
Ngươi xem ta với lão Ngư, đấu lâu như vậy, y luôn muốn làm ta lại không hạ được ta, ngày ngày đều giống như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ.
Nhưng làm tới làm lui, chúng ta không phải đều tốt sao? Nên đối ngoại vẫn nhất trí đối ngoại, đối nội làm cũng không tổn thương gân cốt. Cái gì cần thì học một chút…"
Phương Kiếm Long hít sâu một hơi, nói: "Đã biết môn chủ, là ta lòng dạ hẹp hòi."
Thiết Sát cười nói: "Bây giờ có còn đánh chủ ý vào thịt yêu thú của hắn không?"
Phương Kiếm Long mỉm cười một tiếng: "Đệ tử sẽ không."
Thiết Sát nói: "Ảnh cốt của ngươi hẳn là sắp dưỡng ra rồi, đến lúc đó trở về nội thành, ở chỗ này tu luyện đi, củng cố cảnh giới, cũng tu luyện kỹ năng thất phẩm đi."
"Đệ tử hiểu.” Phương Kiếm Long gật đầu, đứng dậy, lại cung kính hành lễ, sau đó xoay người đi vào màn mưa to.