“Gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Lúc này trong đình viện trắng như tuyết vang lên tiếng chó sủa, một con hắc ngao cao nửa người bị buộc một cái vòng cổ, vòng khóa to bằng cánh tay làm bằng kim loại, đầu kia của sợi xích thì được treo trên một cột sắt lớn.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn hắc ngao, nói: “Tuyết rơi, mày cũng vui vẻ?”
Hắc ngao nhìn Lý Nguyên với ánh mắt thuần phục, miệng há ra giống như đang cười “hắc hắc”, cái lưỡi đỏ như máu lè liếm “choẹt choẹt”.
Đó là một món hời nhỏ của Lý Nguyên ở chợ đen.
Trời, thường không toại lòng người.
Hắn muốn tìm kiếm một yêu thú xe tăng có tính cách ôn thuần, am hiểu điều tra, hành động ẩn nấp khó phát hiện, có thể cung cấp phụ trợ và trông nhà…
Rõ ràng là mơ mộng hão huyền.
Thời gian nửa năm này, hắn chưa từng thấy yêu thú nào có thể đáp ứng hơn hai yêu cầu.
Mà con yêu ngao màu đen này, khi hắn đi qua với diện mạo thật lại biểu hiện cực kỳ thân mật, cho nên hắn mới muốn mua.
Hành động không bí mật, tính cách không ôn thuần, nhưng ít nhất am hiểu điều tra, có thể trông nhà. Hơn nữa loại sinh vật loài chó vốn gắn liền với chữ “trung”, coi như là phẩm chất bù đắp cho “ôn thuần”.
Ba chữ “chó giữ nhà” cũng không phải gọi cho có.
Vì vậy Lý Nguyên cắn răng bỏ ra bốn trăm lượng bạc mua lại, trong đó một trăm lượng là lấy từ chỗ bà chủ, ba trăm lượng là từ chỗ Nhâm sư huynh.
Loại yêu ngao này tên là Hắc Nham Yêu Ngao, tính không hiếu động, dễ trông coi một chỗ, nói ngắn gọn, chính là thích giữ nhà. Nó cực kỳ nhạy cảm với “địch ý” và khứu giác mạnh mẽ hơn chó bình thường rất nhiều.
Lý Nguyên từng kéo nó vào Tiểu Mặc sơn săn giết gấu đen. Hắn đi vào hang đánh thức gấu đen và để cho gấu đen gần nửa canh giờ để chạy trốn, sau đó dắt Hắc Nham Yêu Ngao, nhưng chỉ chốc lát sau đã tìm thấy gấu đen.
Hắc Nham Yêu Ngao lúc mới mua có chỉ số tổng hợp là “(10)20~(20)60”, nhưng tu dưỡng lâu ở nhà Lý Nguyên, hiện tại đã khôi phục gần tới đỉnh phong.
Lý Nguyên đặt tên cho nó là “Tiểu Hắc”.
Hắn khóa cổ cũng không phải vì Tiểu Hắc nguy hiểm, cũng không phải vì Tiểu Hắc có địch ý với người nhà Lý Nguyên.
Trên thực tế Tiểu Hắc đã “hoàn toàn trung thành” với Lý Nguyên, nó cũng biết rõ Diêm Ngọc và Tiết Ngưng là “nữ chủ nhân” của nó, cho nên ngày thường ở trước mặt nữ chủ nhân cũng sẽ biểu hiện ôn thuần.
Nhưng dù sao đây cũng là nội thành, nếu Yêu Ngao chạy ra ngoài, không phải giết người thì cũng là bị người giết, cho nên ngày thường vẫn phải khóa lại.
Và cũng nhờ chuyện này mà hắn đã trở nên nổi tiếng.
Người khác thấy yêu thú cửu phẩm ôn thuần với hắn cũng tấm tắc khen ngợi.
Lý Nguyên chỉ nói là lúc trước làm thợ săn nên có kỹ xảo thuần thú, không nghĩ tới lại cũng có tác dụng với yêu thú.
Kết quả là danh hiệu “Tiểu Lý gia giỏi thuần thú” cũng không hiểu sao mà truyền ra ngoài.
Loại chuyện nhỏ này, Lý Nguyên cũng không ngại, dù sao chuyện này cũng nằm trong phạm trù lực lượng của hắn.
Ngoại trừ Hắc Yên Yêu Ngao ra, Lý Nguyên còn thu hoạch hai kỹ năng và hai kiện binh khí để dùng khi đạt tới thất phẩm, dù sao binh khí bát phẩm không thể phát huy ra lực lượng của thất phẩm.
Hai kiện binh khí tốn tổng cộng 96 lượng bạc, một thanh tụ trung đao mới, một thanh thú cốt cung.
Và hai kỹ năng:
Một kỹ năng gọi là 《 Tầm Tức Thuật 》, là kỹ năng bát phẩm khá là gân gà, treo thật lâu nhưng không có ai mua, người bán công pháp này cũng không biết lấy từ đâu ra.
Kỹ năng này là môn cô pháp, muốn tu luyện thì đầu tiên phải đạt tới cảnh giới bát phẩm và kỹ năng hệ truy tung cửu phẩm hoặc phổ thông, hơn nữa kỹ năng hệ truy tung này phải đạt tới cấp tông sư mới được.
Yêu cầu này hoàn toàn là vô nghĩa với người tu luyện bình thường.
Mà sau khi luyện thành cũng không tăng thực lực bản thân, mà sẽ làm cho ngươi có được khứu giác khó có thể tưởng tượng, nói đơn giản…… chính là để cho ngươi luyện được một cái “mũi chó” tốt.
Ai lại đi học kỹ năng này?
Nhưng Lý Nguyên nhìn trúng, hắn trả giá nửa ngày mới từ giá cao “300 lượng bạc trắng” giảm xuống còn “100 lượng bạc trắng”, sau đó mua được kỹ năng.
Một kỹ năng khác thì gọi là Truy Phong Xuyên Liễu Thập Nhị Liên Hoàn Tiễn, cũng là môn cô pháp bát phẩm.
Yêu cầu là cảnh giới tu luyện đạt tới bát phẩm, vả lại có được kỹ năng xạ pháp cửu phẩm hoặc là phổ thông, hơn nữa kỹ năng xạ pháp phải đạt tới cấp tông sư mới được.
Đáng tiếc người huyện Sơn Bảo dùng dao và kiếm là chủ yếu, dùng cung thật sự rất ít.
Mà cho dù dùng cung, muốn đạt tới cấp tông sư cũng là chuyện gần như không có khả năng.
Thêm nữa là kỹ năng《 Truy Phong Xuyên Liễu Thập Nhị Liên Hoàn Tiễn 》cũng thiếu phần thất phẩm, cho nên treo hồi lâu cũng không bán được.
Vì vậy, Lý Nguyên xuất phát từ suy nghĩ nào đó, trả giá từ “400 lượng bạc” xuống “150 lượng bạc”, sau đó mua lại.
Một yêu thú hai kỹ năng hai binh khí chính là tất cả thu hoạch của Lý Nguyên ngoại trừ “thịt yêu thú bát phẩm”.
Về phần công pháp, hắn cũng có thấy, nhưng những công pháp kia đều khuyết thiếu phần tiếp theo, hơn nữa giá cả cực cao.
Ở trong quá trình tu luyện, Lý Nguyên mơ hồ cảm thấy “loại ảnh huyết cùng tồn tại” có hạn mức cao nhất. Giới hạn này tuyệt đối dưới năm, nhưng cũng không phải là ba, bởi vì Lý Nguyên có thể cảm thấy trong cơ thể vẫn còn tồn tại cảm giác dung nạp, giới hạn cùng tồn tại này hẳn không phải là bốn thì chính là năm.
Hiện tại trong cơ thể hắn đã có hai loại ảnh huyết, một loại có thể tăng lên tới thất phẩm, một loại lại chỉ có thể cứng ở cửu phẩm, mà danh ngạch còn lại … hắn cần phải sử dụng cẩn thận hơn.
Môn công pháp thứ ba tối thiểu phải đạt tới lục phẩm, sau đó hắn sẽ thử dùng ảnh huyết của phương pháp lục phẩm này để thay thế ảnh huyết của《 Hồi Liễu Công 》.
Nếu như thành công, vậy chứng minh ảnh huyết trong cơ thể có thể đổi, hắn tu hành môn công pháp tiếp theo sẽ không cần thận trọng như vậy nữa.
Nếu như thất bại, vậy thì phải lẳng lặng chờ đợi, có lẽ là chừa chỗ trống cuối cùng để lại cho công pháp có tu luyện pháp đến cao giai.
Đây thật ra cũng là một loại bất đắc dĩ của người tu hành.
Ngươi không có công pháp phần tiếp theo, vậy đời này ngươi đừng nghĩ tiến vào cảnh giới cao hơn.
Ngươi tới thất phẩm nhưng không có công pháp lục phẩm, lúc này ngươi gặp một truyền thừa khác có công pháp lục phẩm, ngươi cũng không có biện pháp luyện lại bởi vì ảnh cốt của ngươi đã định.
Nếu ngươi là bát phẩm, lại gặp được gặp một truyền thừa khác có công pháp lục phẩm, ngươi phải thành thật luyện lại từ đầu, hao phí thời gian, thừa nhận thống khổ, thay đổi ảnh huyết, sau đó lại chuyển tu.
Thế đạo này, thứ quyết định thành tựu cuối cùng của một người ngoại trừ thiên phú và khắc khổ ra, quan trọng hơn vẫn là xuất thân và cơ duyên.
Xuất thân tốt thì truyền thừa của gia tộc có sẵn công pháp có thể tu đến cao phẩm, vậy coi như là đi trên một con đường căn bản không cần quay đầu lại.
Mà đại đa số người đều là đang tìm kiếm và tìm kiếm, cố gắng leo lên, cuối cùng có thể đến đâu thì chỉ có thể xem cơ duyên.
Bất công sao?
Nhưng không phải chỗ nào cũng giống nhau sao?
Lý Nguyên không biết mình có thể đổi ảnh huyết hay không, cho nên hắn phải cẩn thận từng li từng tí… Không dám học công pháp lung tung.
…
Lúc này, hắn đứng trong tuyết.
Trong tay cũng không cầm quyển sách “Thổ Phách Công”, bởi vì công pháp kia hắn đã thuộc lòng, thuộc làu làu.
“Thiềm thừ đăng thiên khuyết, tụ khí như trọng sơn. Đại giang chảy tứ phương, thổ phách nguyệt thành cung.”
Bước cuối cùng phá vào thất phẩm là Thổ Phách Nguyệt Thành Cung.
Muốn thở ra, trước hết phải hít vào.
Lý Nguyên nhìn đình viện rơi tuyết liên miên, đột nhiên cởi áo ngoài ra, cởi bỏ quần ngoài, thay một bộ quần vải rẻ tiền khác, sau đó ngẩng đầu, một hơi hít vào, kéo theo gió tuyết trong đình viện cuốn động!
Ngàn vạn tuyết trắng băng tinh trường lũ bị hô hấp cường đại nào đó ảnh hưởng, rồi tất cả chui vào trong cơ thể Lý Nguyên.
Máu bị áp bách, bắt đầu điên cuồng xông tới mỗi một tấc trên thân thể, lực lượng trong thịt yêu thú bát phẩm vào lúc này đã hóa thành một loại “động lực”, làm cho biên độ phun trào này trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đi hướng tới chỗ xa hơn, có thể làm cho thân thể này tràn ngập ảnh huyết.
Ở trong quá trình này, phàm huyết bị chậm rãi bài tiết, thế cho nên bên ngoài cơ thể Lý Nguyên bắt đầu hiện ra một vệt huyết hồng, huyết hồng lại dính vào áo vải rẻ tiền, khiến cho áo vải thành huyết y.
Lý Nguyên vì đột phá thất phẩm, đã hao phí không biết bao nhiêu cái áo vải rồi.
Nhưng lần này là lần cuối cùng.
Hắn nín thở, nhắm mắt lại, trong đầu rất nhiều quỹ tích thật nhỏ trong thất phẩm đồ đã thuần thục đến mức tự động vận hành, bắt đầu vận chuyển ảnh huyết.
“Hừ……”
Trong lỗ mũi, hai luồng khí trắng phun ra như mũi tên, tựa như nhiệt khí bốc lên từ ống thông gió trong lò rèn sắt.
Sau vài lần, Lý Nguyên lại hít một hơi.
Lần này, hắn trầm tĩnh thật lâu, cảm thấy trong cơ thể như thể có hỏa thiêu nóng bức, phàm cốt vốn yếu ớt bị lửa này liên tục rèn luyện, dần dần thay đổi, mà bước đầu tiên...
“Ha ha!”
Lý Nguyên quát to một tiếng, tóc đen cuồng vũ, hai mắt hữu thần như trung tâm lôi vân, lấp lánh tỏa sáng. Một tiếng thở ra này lại là khí trắng sôi trào, tựa như lúc bảo kiếm ra lò và được tôi vào nước lạnh bốc lên khói trắng.
Mà tại thời khắc thở ra này, Lý Nguyên cảm thấy lực lượng quanh thân mình tăng lên rất nhiều, nhưng sau khi thở ra thì nó lại mau chóng giảm xuống, hiển nhiên Thổ Phách Công có công hiệu tạm thời tăng trưởng giới hạn lực lượng nào đó.
Hắn liếc mắt nhìn bảng thông tin:
【Tên: Lý Nguyên】
【Điểm trống: 752 điểm 】
【 Cảnh giới: Thất phẩm (luyện cốt)】
【 Công pháp: Hồi Liễu Công (100/100), Thổ Phách Công thất phẩm (1/500)】
【 Thần thông: Trường sinh bất lão】
【 Thanh trang bị: chưa mở khóa】
Mà “thanh kỹ năng” thì đã nhiều hơn 【Tầm Tức Thuật cấp tông sư (1/160); Truy Phong Xuyên Liễu Thập Nhị Liên Hoàn Tiễn (1/160)】
“Rốt cục đến thất phẩm, phá cảnh này cũng thật khó khăn.”
“Nếu đã phá nhập thất phẩm, hiện tại…… đã đến lúc viên mãn.”
Lý Nguyên nhấn dấu “++” phía sau【Thổ Phách Công thất phẩm (1/500)】.
Trong nháy mắt, hắn có thêm rất nhiều trí nhớ, hắn há to miệng ăn thịt yêu thú bát phẩm, tu hành công pháp, siêng năng đầu tư thời gian vào tu hành, mà tròn 5 năm sau, hắn rốt cục cảm thấy khí huyết tích súc tới hạn mức cao nhất.
Dưới sự rèn luyện của công pháp, dưới sự nuôi dưỡng của ảnh huyết, phàm cốt trong cơ thể hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Ảnh huyết có nguồn, nó liên tục sinh ra từ trong ảnh cốt, từ đó làm cho ảnh huyết thường trú trong người và không thể bị tiêu hao hết.
Mà ảnh huyết của “Hồi Liễu Công” thì bị nén lại, bị bao bọc, hình thành một giọt máu nhỏ, lắng xuống dưới bụng hắn, tựa như yên lặng ngủ say và để mặc cho hắn thao túng.
Lý Nguyên nhắm mắt, tinh tế cảm ngộ sự thay đổi.
Thật lâu sau, hắn mỉm cười mở mắt, nhìn lướt qua bảng thông tin:
【Tên: Lý Nguyên】
【Điểm trống: 251 điểm 】
【 Cảnh giới: Thất phẩm (luyện cốt)】
【 Công pháp: Hồi Liễu Công (100/100), Thổ Phách Công thất phẩm (500/500)】
“Đã đến lúc tu hành thức thứ ba của Xuân Thu đao, như thế… ta mới có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất.”
……
Mười ngày sau.
Lý Nguyên liếc nhìn thông tin của chính mình.
【Tên: Lý Nguyên】
【Điểm trống: 251 điểm 】
【 Kỹ năng: Xuân Thu Đao thất phẩm – Dược Uyên (sơ cấp) (1/10)】
“Thêm đầy đi.”
Lý Nguyên liên tục nhấn vào “++” sau kỹ năng, trực tiếp vượt qua “sơ cấp”, “trung cấp”, “cao cấp”, “cấp chuyên gia”, rồi cuối cùng đạt tới “cấp tông sư” viên mãn.
Điểm trong nháy mắt khấu trừ 310 điểm, mà trạng thái kỹ năng thì là biến thành 【 Xuân Thu đao thất phẩm - Dược Uyên (cấp tông sư) (160/160)】
Lý Nguyên tay cầm tụ trung đao, nhìn lướt qua thực lực tổng hợp của bản thân là “180~278”.
Hắn nhắm mắt, nghĩ đến người mạnh nhất Huyết Đao Môn - Thiết Sát.
Thực lực của Thiết môn chủ hình như là “215~235”.
Mà binh khí Thiết Sát dùng chắc chắn tốt hơn vũ khí thất phẩm bình thường của hắn.
Ngay lập tức, cảm giác an toàn trong lòng hắn lại tăng thêm vài phần.
“Đã đến lúc gặp lão sư…”
Lý Nguyên thu hồi tụ trung đao, vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc, nói: “Trông nhà, ta đi ra ngoài một chút.”
Miệng Tiểu Hắc phát ra tiếng “ô ô” làm nũng, hai mắt sùng bái nhìn chủ nhân nhà mình.