TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 123: Một mùa đông đi qua

Chợ đen, cổng chính, quầy hàng vô danh.

Lý Nguyên cầm lấy sổ đăng ký vào chợ nhìn kỹ.

Cuốn sổ này có ba bản.

Các cửa vào chợ đều có kiểm tra, sau đó đăng ký nhập kho, rồi trước khi trời tối tạp dịch sẽ tổng hợp về một quyển và trình lên cho Lý gia phúc thẩm.

Sau khi được Lý gia phê duyệt, vật phẩm mới có thể đưa ra thị trường.

Nhưng đa phần Lý gia chỉ nhìn qua một lượt, rồi ký sổ cho qua.

Cho nên nói, hiện giờ Lý Nguyên cầm quyển sổ đăng ký này là hàng hóa mới đưa ra thị trường sáng nay.

Nếu hắn đến sớm hơn một chút thì hoàn toàn có thể biết hôm nay có những vật phẩm nào được đưa ra thị trường.

Lúc này, Lý Nguyên ánh mắt lướt rất nhanh, ngón tay thì là nhàn nhã lật.

Hắn muốn một vài thứ.

Thứ nhất, yêu thú cửu phẩm.

Điều kiện tuyển chọn yêu thú là tính cách ôn thuần, am hiểu điều tra, hành động bí mật khó bị phát hiện, và nếu như có thể, hắn còn muốn tăng thêm “loại xe tăng”, “có thể phụ trợ và trông nhà” v.v.

Hắn đã chịu đủ khó chịu khi không có “con mắt” rồi, nhất là lúc giết Nhâm sư huynh, căn bản là chỉ có thể trốn trong rừng cây nhỏ và ngồi xổm.

Thứ hai, thịt yêu thú bát phẩm.

Hắn cần thịt yêu thú bát phẩm để kích thích ảnh huyết, nhờ đó bao trùm đến một vài chỗ mà thịt yêu thú cửu phẩm không thể chạm tới để giúp hắn phá cảnh.

Nhưng thịt yêu thú bát phẩm rất thiếu con đường, ngoại trừ ổn định cung cấp cho môn chủ, phó môn chủ và trưởng lão, thì không còn nữa.

Hiện tại đành phải trông cậy vào chợ đen xuất hiện thịt yêu thú bát phẩm.

Thứ ba, kỹ năng.

Hắn phát hiện, bất kể là “bắn tên”, “truy tung”, “thuần thú”, “thương pháp”, thì chúng đều thuộc loại kỹ năng cơ bản, và tác dụng duy nhất là làm “bàn đạp” để cho hắn tu hành các kỹ năng cao cấp khác, ngoài ra chả phải là kỹ năng đặc sắc gì.

Mà Xuân Thu đao ba thức “Xuân Lôi”, “Kinh Trập”, “Đằng Uyên”, tu luyện đến cuối cùng là có thể dung hợp thành một, hóa thành một thức kỹ năng mới, đây chính là chỗ kỹ năng bình thường không thể.

Hắn muốn nhìn xem có kỹ năng cao giai hay không, nếu cảnh giới bị kẹt, vậy thì thông qua tu luyện kỹ năng để mở rộng phương thức giúp mình đạt tới điều kiện thăng cấp.

Thứ tư, công pháp.

Nếu trong cơ thể hắn đã có thể có hai loại ảnh huyết, hắn muốn thử xem có khả năng luyện ra loại thứ ba hay không.

Nhưng hắn khá chắc là thứ đồ chơi này không bán, cũng chỉ có thể suy nghĩ lại hoặc nhìn xem có cơ duyên nào khác hay không.

Nhưng không phải công pháp gì hắn cũng muốn, điều kiện tuyển chọn của hắn là có pháp môn tiếp theo, mà không phải giống 《 Hồi Liễu Công 》, tu luyện tới cửu phẩm liền không có tiếp theo.

Tuy là lão sư nói có thể tự mình sáng tạo, nhưng hắn vẫn tự mình hiểu lấy mình, hiện giờ hắn vẫn chưa thể sáng tạo được công pháp.

Lý Nguyên quan sát cẩn thận.

Nhìn một lượt rồi yên lặng đặt sách xuống.

Quả nhiên, vận khí không tốt như vậy, thứ hắn muốn cũng không có.

Lý gia liếc hắn một cái nói: “Không vừa mắt?

Không sao, qua một thời gian nữa chiến lợi phẩm bên Ngụy gia được kiểm kê xong, chắc chắn sẽ có không ít thứ được thả ra.

Ngươi cứ cách năm ba ngày lại đến chỗ ta xem là được, chỉ cần có trợ giúp cho tu luyện của con, sư phụ sẽ mở đường nhỏ cho con.”

Đối với Lý gia, truyền thừa là rất trọng yếu.

Vết thương của lão đã khó có thể khôi phục, nguyện vọng lúc còn sống chính là nhìn đệ tử y bát này trưởng thành, nhìn hắn vẽ ra《 Thổ Phách Công 》, 《 Xuân Thu đao 》……

Chỉ có đến ngày đó, trọng trách nặng nề nào đó trong cuộc đời của lão mới được coi là buông xuống.

“Đa tạ sư phụ……”

……

Những ngày sau đó, sinh hoạt của Lý Nguyên đột nhiên trở nên có quy luật, tốc độ dòng chảy của thời gian cũng bởi vậy mà qua nhanh hơn.

Cẩn thận khiêm tốn và khiêm nhường lễ phép làm cho hắn không vô tình trêu chọc địch nhân, hơn nữa còn có Triệu sư tỷ bá đạo và Lý gia bao che khuyết điểm, hắn càng có thể thoải mái trốn ở dưới tán ô lớn này tu luyện và trưởng thành.

So sánh với hắn, ba phường của Ngụy gia ngược lại rất loạn. Tôn gia hiển nhiên không có khả năng để cho Huyết Đao Môn một nhà độc đại, đạo lý môi hở răng lạnh chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu. Cho nên Tôn gia liều mạng liên hợp với dư nghiệt của Ngụy gia, cung cấp nhiều sự ủng hộ ngầm, bắt đầu điên cuồng phá hoại không từ thủ đoạn.

Mười hai võ quán gặp phải không ít phiền toái, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu lần chém giết Lý Nguyên cũng không biết, chỉ biết là Huyết Đao Môn tử thương không ít, một ít võ quán cũng không mở nổi nữa…

Huyết Đao Môn dốc hết toàn lực bồi dưỡng đệ tử, nhưng dưới tranh đấu gay gắt như thế, đệ tử mới cũng không thể bù đắp được tổn thất chiến đấu.

Cho nên, tuyển nhận cung phụng trở thành lựa chọn duy nhất của Huyết Đao Môn.

Trong môn bắt đầu nới lỏng yêu cầu, chiêu mộ cung phụng thất phẩm và bát phẩm bên ngoài huyện.

Trên thực tế, có không ít võ giả hoang dã bằng lòng nhập cư.

Thứ nhất, có thể có một chỗ dung thân và an ổn;

Thứ hai, việc thân phận nâng cao có thể giúp cho bọn họ thỏa sức hưởng lạc;

Thứ ba, thịt yêu thú cửu phẩm được cung cấp ổn định có thể giúp bọn họ giảm bớt rất nhiều phiền toái, tuy không có bát phẩm nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Có nhóm người này, rõ ràng là làm cho thực lực của Huyết Đao môn tăng lên, nhưng cũng chôn xuống hạt giống hỗn loạn.

Lý Nguyên không quan tâm những chuyện này, thừa dịp Huyết Đao Môn thiếu người, hắn trực tiếp bảo Vu Mậu lặng lẽ tiến cử Tiền Đại.

Tiền Đại vốn là khí lực bất phàm, người dị thường, đầu óc lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhập môn chắc chắn không thành vấn đề. Y trực tiếp trở thành đệ tử ngoại vi, sau đó lại được Lý Nguyên điều đến Ngân Khê, bắt đầu tu luyện đao pháp Huyết Đao Môn.

Tiền Đại vô cùng cảm kích Lý Nguyên, lại tự biết chuyện này có vết tích của Lý Nguyên cho nên càng trung thành hơn. Mà Tiền Tứ Tiền Ngũ thì tiếp tục duy trì công việc vận chuyển con mồi.

Nhưng bây giờ… những con mồi này Lý Nguyên không thu tiền nữa, mà trực tiếp cung cấp cho quán rượu Hành Vu.

Mùa hè đi thu đến, khi lá rụng ào ào……

Cũng là lúc đồng ruộng hiện ra màu vàng óng ánh thưa thớt.

Mất mùa!

Vẫn mất mùa!

Cảm xúc tuyệt vọng bao phủ trái tim rất nhiều người, thảm trạng nhân gian, khó có thể nói thành lời.

Giá lương thực và giá rượu tiếp tục duy trì tăng cao, các thương nhân lại vội vàng tích trữ một lô lương thực mới và chờ đợi qua một thời gian ngắn để phát tài phi nghĩa.

Quán rượu Hành Vu thì mở quán cháo, cung cấp cháo cứu tế miễn phí. Đám đông xếp hàng chờ cháo không chỉ có ăn mày, mà còn có rất nhiều dân tị nạn cùng với một ít người sắp chết đói.

Mùa thu đi, mùa đông tới.

Huyết Đao Môn bởi vì có máu mới gia nhập, các nơi bắt đầu xuất hiện hỗn loạn nhỏ.

Ngày xưa trật tự ngay ngắn, bây giờ đã hơi bị phá vỡ, từ võ giả ức hiếp dân thường đến khi nam bá nữ cũng bắt đầu xảy ra…

Lý Nguyên không quản những chuyện này, hắn chỉ trông coi Ngân Khê một mẫu ba phân đất, an an ổn ổn mà sống cuộc sống ba điểm thẳng hàng của mình, chỉ xoay quanh ba chỗ là nội thành, Ngân Khê và chợ đen.

Ở chợ đen, mỗi khi trời tối, hắn mang cho Lý gia một ít trà hoặc rượu ngon, sau đó nhìn vào sổ đăng ký nhập hàng để biết trước hàng hóa nào sẽ được bán vào ngày hôm sau, từ đó sàng lọc hàng hóa.

Một khi phát hiện vật phẩm mục tiêu, hắn cũng không biểu lộ gì, Lý gia cũng không hỏi hắn.

Mà Lý Nguyên thì sẽ thay ba bộ, đeo mặt nạ, khoác áo choàng, tay áo giấu đoản đao, sáng sớm ngày hôm sau nhanh chóng đi tới chợ đen để mua sắm.

Đáng nhắc tới chính là, hắn sẽ ngẫu nhiên bỏ sót thịt yêu thú và cũng sẽ ngẫu nhiên lộ mặt đi mua một vài đồ vật không liên quan. Đồng thời hắn cũng chuẩn bị bảy phong cách khác nhau của ba bộ, cùng với bộ bụng bự, giày cao gót, râu quai nón, tóc dài và các vật phẩm khác.

Trong chợ đen không ít người đều đeo mặt nạ, cách ăn mặc của hắn cũng rất bình thường.

Trước kia có lẽ hắn không có nhiều tiền như vậy.

Nhưng hiện giờ kinh tế của hắn có bà chủ chống đỡ, thừa sức mua vật phẩm hắn nhìn trúng.

Thịt bát phẩm, rất ít.

Nhưng bởi vì sổ đăng ký nhập thị, hắn có thể biết trước hôm nay thị trường có những mặt hàng gì, cho nên hắn cướp rất nhanh, qua lại như gió.

Dưới sự tích lũy từng ngày, hàng tháng ít thì sáu bảy mươi cân, nhiều thì đạt tới trăm cân.

Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã đến ngày rét lạnh nhất tháng chạp.

Tuyết lớn như mãng xà, run rẩy soàn soạt, chấn tán mấy trăm vạn vảy bạc, thổi qua trời xanh đất vàng, bay tới bay lui khắp phố lớn ngõ nhỏ huyện Sơn Bảo.

Diêm nương tử và bà chủ quấn áo lông trắng, đang ngắm tuyết thưởng mai.

Canh thịt hầm trên lò đã truyền đến tiếng vang “ục ục”, khiến người ta cảm thấy ấm áp và ấm cúng.

Lý Nguyên ngồi một mình dưới mái hiên thư phòng nội viện, nhìn cột băng dài ngắn không đồng nhất chảy xuống từ góc mái hiên, rồi sau đó bị gió thổi gãy và rơi xuống đất nát bấy.

Hắn có linh cảm.

Đột phá… chính ngày hôm nay.

Sau hôm nay, hắn chính thức nhập thất phẩm, trực tiếp đại viên mãn, và trở thành một trong những người mạnh nhất huyện Sơn Bảo này.