TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 119: Chặn giết

Lý Nguyên nhớ rõ cừu hận trong mắt vị Nhâm sư huynh kia.

Hắn không dám đánh cược.

Sư phụ và sư tỷ vì hắn ra mặt, hơn nữa còn có môn quy, khả năng cao là Nhâm sư huynh kia cũng sẽ không ra tay với hắn.

Nhưng nếu muốn trút hận, Nhâm sư huynh lại có biện pháp.

Bả chủ và quan hệ của hắn, chỉ cần điều tra một chút là biết, mà vị sư huynh kia nếu động tới quán rượu Hành Vu, thậm chí là lặng lẽ giết bà chủ, Huyết Đao Môn sẽ giết y sao?

Câu trả lời là không, nhiều lắm là trừng phạt một chút, hoặc để cho bọn họ tự mình giải quyết ân oán.

Cho nên, nếu một ngày nào đó Nhâm sư huynh này bỗng nhiên động ác niệm, hậu quả đó là hắn hoàn toàn không thể thừa nhận.

Về phần hắn giết chết Nhâm sư huynh, chuyện này ai cũng không tin. Dù sao hắn chỉ là cửu phẩm, không bị Nhâm sư huynh âm thầm đối phó là đã tốt lắm rồi, làm sao có thể còn đi đối phó Nhâm sư huynh?

Chuyện này không liên quan thiện ác, đúng sai, chỉ là trời xui đất khiến, bởi vì chuyện chó má đảo ngược mà kết thù.

Lý Nguyên không thể chấp nhận rủi ro, nên… Nhâm sư huynh phải chết.

Vào ban đêm…

Trăng tàn nhô lên cao, rải ánh sáng mờ nhạt và ảm đạm xuống đất.

Lý Nguyên thu thập ba bộ (mặt nạ, áo choàng, tụ trung đao) sau khi cất vào trong rương nhỏ, liền theo xe ngựa của bà chủ ra khỏi thành.

Trên đường đi bà chủ không hỏi gì, chỉ nói chuyện với hắn về kế hoạch và dự định trong tương lai.

Lý Nguyên muốn xây dựng một hệ thống tình báo, cùng với mở ra các con đường, nàng đều biết.

Và để làm được điều này, cần có người, tiền và quyền lực.

Sức mạnh, Lý Nguyên sẽ sớm có thôi.

Tiền, nàng cũng có thể cố gắng kiếm.

Vấn đề còn lại là con người.

Nàng có thể thông qua danh nghĩa “mở chi nhánh” để thăm dò động tĩnh bên ngoài huyện.

Cũng có thể lấy danh nghĩa “mở chi nhánh” để thuê nhiều hộ viện và tiểu nhị hơn, từ đó âm thầm làm việc cho Lý Nguyên.

Xe ngựa đến nửa đường, chung quanh không có người, Lý Nguyên mới nhẹ giọng nói: “Tiết tỷ, thả ta xuống xe ở đây.”

Bà chủ sửng sốt, nàng không nói gì, chỉ là đột nhiên ôm chặt lấy Lý Nguyên, ôn nhu nói: “Đêm nay nếu không có chỗ ngủ, đến hẻm Bạch Vân tìm ta, ta sẽ dặn dò nha hoàn chờ chàng.”

Lý Nguyên nói: “Không cần, tới thời điểm thích hợp ta sẽ đi tìm nàng, sau đó nàng lại cùng ta vào thành… nàng cứ hành sự tự nhiên.”

“Ừm……” Bà chủ lại ôm hắn, trong mắt hàm chứa ân cần và nhu tình.

Lát sau, Lý Nguyên cũng không nói nhiều, ngồi trong xe mặc áo choàng, đeo mặt nạ lên, giấu kỹ tụ trung đao. Sau khi xong xuôi, hắn như báo săn nhảy xuống xe ở một chỗ góc rẽ, một bật nhảy liền tiến vào trong phạm vi cỏ dài và bóng cây.

Thuật truy tung của hắn đã đạt viên mãn, hơn nữa còn nhìn thấy chữ số trôi nổi. Nếu có người hoặc là sinh vật tới gần thì hắn sẽ lập tức biết trước, cả hai chồng lên nhau, hắn căn bản là quỷ mị trong bóng đêm, cực khó bị người phát hiện.

Lý Nguyên biết, mấy ngày nay bởi vì chợ đen có không ít nữ quyến của Ngụy gia, những sư huynh nội môn này luôn thích đi dạo một vòng…

Nhâm sư huynh cũng không ngoại lệ.

Hôm nay y bị chọc giận, rất có thể sẽ đi chợ đen dạo chơi.

Nhưng cũng có thể đi Thiên Hương lâu.

Hay bất cứ nơi nào khác.

Đây là nhược điểm của việc không có hệ thống tình báo.

Muốn giết người, cũng không biết người ở đâu.

Nhưng có hệ thống tình báo cũng không được, bởi vì chỉ cần quá trình này có người tồn tại, mà người này không tuyệt đối trung thành với ngươi, như vậy vẫn có thể xảy ra chuyện.

Hôm nay hắn cho người đi điều tra tung tích của Nhâm sư huynh, ngày mai Nhâm sư huynh chết, chẳng phải tới chuyện sao? Trừ phi hắn diệt khẩu toàn bộ người trên sợi xích này, nếu không rất có khả năng tiết lộ.

“Nhất định phải nghĩ biện pháp dùng thuần thú…”

“Nếu không muốn làm chuyện gì cũng khó……”

Lý Nguyên âm thầm thở dài trong lòng, cũng không có biện pháp, hắn chỉ có thể dùng biện pháp mộc mạc nhất là ngồi xổm.

Thuyền đi chợ đen vào ban đêm không giống với ban ngày, chỉ có vài chiếc, hơn nữa đều ở một bến tàu nhỏ, hắn ngồi xổm trong bãi lau sậy bên ngoài bến tàu đó.

Từng giây từng phút trôi qua…

Rất nhanh, trời sáng.

Ngày đầu tiên, không ngồi xổm.

Lý Nguyên đi đến hẻm Bạch Vân, ăn điểm tâm ở nhà bà chủ, sau đó được nha hoàn hầu hạ tắm nước ấm. Hắn nhìn lướt qua bảng thông tin, phát hiện hôm nay cũng có điểm số, liền nhanh chóng ngủ một giấc.

Sau đó, hắn lại theo bà chủ đi dạo nội thành, thuận tiện lấy danh nghĩa tản bộ để quan sát nhà Nhâm sư huynh, phát hiện xe ngựa của Nhâm sư huynh lại ở bên ngoài, hiển nhiên là chuẩn bị lát nữa đi ra ngoài.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua Nhâm sư huynh tan họp liền ra khỏi thành, điều này chứng tỏ Nhâm sư huynh rất có thể sẽ đi lại trong ngày.

Hắn yên lặng ghi nhớ hình dáng đại khái của xe ngựa và bộ dáng của người đánh xe với chỉ số “6~7” đang bay trên đỉnh đầu.

Ngày hôm đó, hắn quyết định ngồi xổm trên đường trở về nội thành.

Chỉ cần Nhâm sư huynh trở về vào buổi tối, vậy hắn có thể gặp được.

Cả người hắn ẩn ở trong bóng tối, luôn chú ý bốn phía.

Chẳng mấy chốc, canh ba đã qua……

Có một chiếc xe ngựa đang trở về thành, nhưng bộ dáng xa phu không giống, vả lại đỉnh đầu phiêu “8~9”, thoạt nhìn không phải Nhâm sư huynh.

Giờ xấu cũng qua rồi…

Đêm khuya, gió thổi vù vù và không còn ai nữa.

Lý Nguyên ngáp một cái, lưng dựa vào cây già, lẳng lặng chú ý động tĩnh trên đường.

Giờ Dần……

Tiếng bánh xe trên đường xa lại vang lên.

Lý Nguyên nhìn về phía xa.

Trên đầu người đánh xe có chữ “6~7”, là nam.

Hình dáng chiếc xe cũng tương tự.

Lý Nguyên âm thầm giữ chặt một tảng đá, đợi đến khi xe ngựa đến gần, hắn đột nhiên ném ra.

Bùm!

Những viên đá xẹt qua quỹ đạo trong đêm tối, đập vào bụng ngựa.

Con ngựa bị đau, giơ móng ngựa bật nhảy lên, miệng phát ra tiếng hí dài.

Theo đó, cả toa xe cũng nghiêng lên, một bóng người lao ra ngoài, Lý Nguyên thấy rõ ràng, chính là Nhâm sư huynh.

Hắn không nói hai lời, trực tiếp điều động ảnh huyết, song huyết dung hợp, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, tóc đen cuồng vũ như diễm, cả người như một đầu hung thú một tiếng“xoát” nhào ra ngoài.

Thời gian dường như bị nhấn phím ngưng đọng…

Đang còn ở giữa không trung, Nhâm sư huynh nhíu mày, trường đao bên hông ra khỏi vỏ, quanh người nhanh chóng nổi lên huyết sam, che lên bên ngoài cơ thể, tựa như nội giáp màu máu, hiện ra tư thế khó có thể chém ngã.

Lý Nguyên thân như quỷ mị, bắn nhanh như điện, tay phải nhấn nút đao bắn ra, một phát Kinh Trập, mang theo tiếng nổ “bốp bốp”, chém ngang vạn luồng gió đêm, vô cùng sắc bén.

Ầm!

Hai người áp sát ngay lập tức.

Nhâm sư huynh cảm thấy cổ tay tê dại, chuôi đao bị một cỗ cự lực bắn ngược trở lại, ngay sau đó hiện ra trong mắt của y là một đao với khí thế liên miên không dứt, như Phi Hồng Kinh Thiên, trong nháy mắt chém vào huyết sam bên ngoài thân thể của y.

Nhâm sư huynh lấy hết huyết khí, màu đỏ bên ngoài cơ thể càng ngày càng rõ ràng.

Bùm!

Giây tiếp theo, huyết sam nát bấy.

Nhâm sư huynh kêu đau một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Nhưng một đao của Lý Nguyên khí thế vẫn chưa hết, hắn tiếp tục đi về phía trước, đao như thất luyện, nhanh chóng chém qua cổ Nhâm sư huynh, tiễn y về Tây Thiên.

Giết người xong, hắn xoay người, trực tiếp giải quyết người đánh xe đang hoảng sợ.

Sau khi giải quyết xong, hắn nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai, liền nhanh chóng sờ thi thể.

Nhâm sư huynh hiển nhiên là người có tiền, từ trong ngực lấy ra ba tấm ngân phiếu, mệnh giá mỗi tấm lại tới một trăm lượng, nhưng cũng chỉ có vậy.

Sau khi nhét ngân phiếu vào trong ngực, Lý Nguyên cầm lấy đao của Nhâm sư huynh và định chém ra vài dấu vết trên xe ngựa rồi dùng mũi đao đâm ra vài mấy vết tích, nhưng ngẫm lại vẫn là không làm, không có dấu vết nói không chừng càng tốt…

Hắn nhanh chóng cuốn bùn đất nhuộm máu trên mặt đất vào cái túi nhỏ bên cạnh áo choàng, rồi xử lý hoàn cảnh, sau đó nắm hai cỗ thi thể, nhanh chóng chạy từ rừng cây nhỏ đến bên bờ Ngân Khê.

Bên dòng suối, lau sậy đang xanh biếc, lá dài lắc lư trong gió.

Nơi này ít người lui tới, nếu không có người cố ý tới đây xem xét thì dù có đi qua xung quanh, cũng không cách nào phát hiện thi thể.

Lý Nguyên ném hai cỗ thi thể vào chỗ sâu, thấy thi thể chìm vào trong cỏ lau xanh biếc, lúc này mới ném dao ra xa, xử lý bùn đất trong túi, sau đó khom người, nhảy sang phía bên kia và đi đến nhà bà chủ ở hẻm Bạch Vân, tắm rửa trực tiếp đi ngủ…