“Hô hô…… Rốt cục có thể ra vào trạng thái này một cách ổn định.”
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy bây giờ, ta nên biểu hiện ra bao nhiêu lực lượng mới thích hợp đây?”
Hắn đã từng gặp qua đệ tử nội môn bát phẩm của Huyết Đao Môn, xem ra, thực lực tối đa chủ yếu nằm tỏng khoảng “60~80”.
Lại nghĩ tới thực lực của Lý gia ở trạng thái toàn thịnh là “200~210”, Lý Nguyên lập tức có nhận thức đơn giản về thực lực của mình.
Hắn hơi nhắm mắt, lại đứng dậy.
Sau này, hắn sẽ làm một thiên tài trong cửu phẩm.
Thế đạo này nếu tranh không tốt, sẽ rất dễ chết.
Không tranh cũng không tốt, bởi vì không tiếp xúc được với công pháp mạnh hơn.
Vậy thì tiếp tục giấu bảy lộ ba, đồng thời giữ lại đủ điểm trống, cùng với giữ lại át chủ bài “song trọng ảnh huyết hợp nhất”… Vậy là đủ rồi.
Lý Nguyên nhìn sắc trời, vẫn còn sớm.
Hắn liền đứng dậy, thay quần áo, và nhìn khu lều cũ nát này.
Hôm nay, hắn phải đi dạo bên Lý gia, có vài chuyện…… đã tới lúc giải quyết rồi.
……
Thuyền dài cưỡi gió, nước chảy róc rách.
Thiếu niên mặc huyền y, đeo bội đao, tinh thần nội liễm, tĩnh tọa ở trong khoang thuyền, vạt áo lẳng lặng thả xuống hai bên, thần sắc mặt mày bình thản.
“Tiểu Lý gia” Người chèo thuyền khom lưng cúi đầu, lên tiếng chào hỏi, tiếp đó dựng sào tre, đẩy bích thủy.
Nhưng trong lời nói của y, không phải không có vài phần khinh bỉ nho nhỏ, mà là nó mờ mịt đến mức không thể khiến người ta phát hiện.
Ai cũng biết Tiểu Lý gia là đồ đệ của Lý gia.
Mà tại sao lại được Lý gia thu làm đệ tử, bên ngoài đã sớm truyền ra, đó chính là cẩn thận.
Ngày đầu tiên vào chợ đen, hắn ôm bệnh về nhà, do đó tránh thoát ám sát của Ngụy gia.
Nhưng cô nương hợp tác với hắn tên là Ôn Tiểu Kiều lại không may mắn như vậy.
Lý gia già rồi, muốn truyền y bát, thế là chọn trúng chàng trai trẻ cẩn thận và may mắn này… thật là vận cứt chó……
Nói đi cũng phải nói lại, thực lực của tiểu Lý gia này cũng chỉ là một cửu phẩm bình thường, hơn nữa còn dùng cung.
Thời gian dài, biết rõ chuyện, không ít đệ tử nội môn trong Huyết Đao Môn đều chướng mắt hắn.
Cho nên, mọi người đều biết Tiểu Lý gia này là đệ tử nội môn, nhưng lệnh bài của đệ tử nội môn và thẻ cư trú kim bài vẫn mãi chưa được đưa đến tay hắn.
Ngân Khê, làm gì có đệ tử nội môn nào ở khu nhà lều đâu?
Đừng nói nội môn, đệ tử ngoại môn của Huyết Đao Môn cũng không sống ở nơi đó.
Khi Lý Nguyên còn ở khu nhà lều thêm một ngày, thì đều bị mọi người cho là chuyện cười.
Việc này bắt đầu khoảng hơn một tháng trước, không biết là vị nào ngạc nhiên phát hiện vị đệ tử nội môn ván đã đóng thuyền này vẫn còn ở khu nhà lều, sau đó… liền truyền ra.
Lại sau đó nữa, có người tìm được nguyên nhân, đó chính là “Khu dân cư trung tâm Ngân Khê” danh ngạch có hạn, mà Lý Nguyên thì bị một thiên tài tới sau thay thế danh ngạch, thế nên phải xếp hàng phía sau.
Vu Mậu cũng lặng lẽ nói chuyện này với Lý Nguyên, sau khi nói xong, Vu Mậu cũng hơi trốn tránh Lý Nguyên.
Y kết giao với Lý sư huynh, là coi trọng Lý sư huynh là đệ tử nội môn, là đệ tử của Lý gia.
Nhưng y “xa lánh” Lý sư huynh lại là vì Lý sư huynh là một đệ tử nội môn bị gạt ra ngoài lề, là một đệ tử nội môn thấy người ta xa lánh nhưng bất lực.
Những chuyện này, Lý Nguyên hiểu trong lòng.
…
Đát-t…
Đang nghĩ ngợi, một tiếng vang nhỏ phá vỡ suy nghĩ của hắn.
Đó là sào tre chạm bờ.
Người chèo thuyền mượn dòng nước, vận lực chậm rãi đưa thuyền lên bờ, sau đó nói: “Tiểu Lý gia, đến rồi.”
“Ừm……”
Lúc này Lý Nguyên mới đứng dậy, nhảy lên thuyền đi về phía Bắc thị.
“Tiểu Lý gia, chào buổi sáng……”
“Tiểu Lý gia, đến chợ đen rồi……”
“Tiểu Lý gia, hôm nay khí sắc không tệ…… Ha ha……”
Lý Nguyên đi đến chỗ nào cũng có không ít người chào hỏi, quen biết hay không quen biết đều chào hỏi.
Mặc kệ nội bộ Huyết Đao Môn khinh bỉ Lý Nguyên như thế nào, hay bất kể đáy lòng những người này có cất giấu sự khinh bỉ hay không, thì đều không ngăn cản bọn họ khách sáo với Lý Nguyên.
Nhưng mà, loại khách khí này hoàn toàn là nể mặt Lý gia.
Họ tôn trọng đệ tử của Lý gia, không phải bản thân Lý Nguyên.
Lý Nguyên vừa đi vừa quan sát xung quanh như thường lệ.
Đột nhiên, một hồi tiếng khóc lóc ầm ĩ từ xa truyền đến, nương theo đó là người như ong vỡ tổ, những người này tựa như hấp tấp đuổi theo cái gì đó.
Đợi đến gần mới thấy từng chiếc xe bò đang kéo lồng sắt bọc vải đen, những xe bò này xếp hàng thành đội, có vẻ rất dài, mà phía trước còn có một số xe bò trống rỗng lại vòng trở lại.
Gió thổi vải đen, hiện ra bóng người ngồi yên lặng tựa vào lồng sắt.
Những người đang truy đuổi kia là người mua, một đợt sóng sôi trào với quy mô lớn như thế sẽ làm lộ ra không ít “Hàng sống thường bị giấu dưới đáy hòm”, lúc này họ nhìn theo một lúc là có thể trực tiếp mua.
Thần sắc Lý Nguyên thoáng ngưng tụ, giữ lại một tạp dịch đang duy trì trật tự, hỏi: “Vì sao dời đi?”
Tạp dịch kia vốn hơi không kiên nhẫn, khi thấy là Lý Nguyên thì lập tức cung kính nói: “Tiểu Lý gia, sau này Trung thị sẽ không còn nữa!
Những hàng sống này đã được chuyển về Bắc thị.
Như vậy cũng thuận tiện, hàng sống vốn từ ngoài huyện tới và đi qua cảng Bắc Ngân Khê.
Bây giờ vừa lên đảo đã đến điểm mua bán, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.”
Lý Nguyên lại hỏi: “Vậy tại sao lại chuyển đi?”
“Tiểu Lý gia, ta cũng không biết……”
“Nhưng, lại xảy ra chuyện lạ gì sao?”
“Không có…… nhưng lệnh di dời là phía trên đưa xuống.
Nói Ngụy gia cất giấu không ít độc tố và ám khí ở Trung thị, nếu là không cẩn thận thì sẽ dẫn phát và mang đến thương vong lớn hơn, cho nên cái ngõ nhỏ đi tới Trung thị đã bị phong tỏa hoàn toàn.”
Lý Nguyên buông tay ra để tạp dịch này rời đi, sau đó hắn bước nhanh đến Bắc thị.
Dọc theo con đường này, xe bò và hắn đi cùng một hướng, mà oán khí truyền đến từ lồng sắt thì dù có cách vải đen vẫn có thể cảm thấy được.
Sau một nén nhang, Lý Nguyên đi tới tiểu đình vô danh.
“Đến rồi?”
Lý gia vẫn nằm ở trên ghế dài như trước kia, nhàn nhã lắc lư, mà thương thế lại không thấy khôi phục, vẫn không khác gì ba tháng trước, chỉ là thoáng khá hơn một chút thôi.
Lý Nguyên nói: “Lão sư, tất cả những người ở Trung thị đều chuyển đến chỗ chúng ta.”
Lý gia nói: “Dọn đến thì dọn đến đi, dù sao cũng tốt hơn là đặt ở Trung thị.”
Trong giọng Lý Nguyên mang vẻ chần chừ nói: “Trung thị thật sự vì Ngụy gia giấu không ít độc tố và ám khí cho nên mới phong tỏa sao?”
Câu này hỏi xong, không khí đột nhiên trầm mặc.
Lý gia nói: “Môn chủ xuất quan, đây là mệnh lệnh của y.”
“Vậy tại sao?” Lý Nguyên cảm thấy mình hoàn toàn có lý do để truy hỏi gốc rễ, bởi vì mọi chuyện đều diễn ra rất cổ quái.
Con là học sinh của ta, ta có thể nói cho con biết nguyên văn của môn chủ… Nhưng nếu con tiết lộ ra ngoài, nhất định làm cho chợ đen rung chuyển, đến lúc đó chợ đen không còn, Huyết Đao Môn tuyệt đối sẽ không tha cho con.”
Lý Nguyên gật đầu: “Con sẽ không nói.”
Lý gia nói: “Môn chủ nói, không thể để nó tiếp tục giết người nữa.”
Nó?
Lý Nguyên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, da gà dày đặc nổi lên, máu cũng lạnh đi một nửa.
Quả nhiên, vòng tới vòng lui, vẫn vòng lại phỏng đoán ban đầu của hắn. Chuyện Ngụy gia chỉ là một cái lý do thoái thác để nói với bên ngoài mà thôi, hoặc là nói Ngụy gia quả thật có sắp xếp, nhưng lại vì chuyện này mà chịu tiếng xấu.
Bởi vì chợ đen không thể loạn, địa điểm cũng không thể thay đổi.
Hòn đảo giữa hồ này được trời ưu ái, thuận tiện cho hàng hóa bên ngoài chảy vào, do đó thúc đẩy sự phồn hoa của chợ đen, từ đó mang lại nhiều lợi ích cho Huyết Đao Môn.
Lý Nguyên đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: “Lão sư, vậy làm sao mới có thể đối phó nó?”
Thần sắc Lý gia cũng cực kỳ ngưng trọng, yết hầu lăn xuống nói nhỏ: “Môn chủ chỉ nói, chỉ cần dời trống khu vực Trung thị, thì nó… sẽ không đi ra.
Về phần đối phó, môn chủ không nói, nhưng nếu là phong tỏa, vậy hẳn là không đối phó được.
Chuyện này vi sư nói cho con biết, cứ dừng ở đây đi. Con đừng đến gần Trung thị là được.”
“Con hiểu rồi…… Nhưng nó rốt cuộc là cái gì?”
“Không ai biết…… con có thể coi là quỷ thần quái đàm, cũng có thể cho là cái khác.
Được rồi…
Nguyên nhi, tiếp tục tu luyện đi, đợi đến đầu xuân sang năm, khả năng là con có thể đổi ảnh huyết rồi.
Vi sư muốn nhìn con đổi xong ảnh huyết, vậy mới yên tâm…”
Lý Nguyên lấy công pháp, đang muốn rời đi, rồi lại bị Lý gia gọi lại.
“Nguyên nhi, phủ đệ ở khu trung tâm nội môn có hạn, hiện tại không có chỗ trống, cho nên…… Lệnh bài mới chậm chạp chưa phát xuống cho con. Đừng nghĩ nhiều……”
Lý Nguyên dừng người lại.
Nói đến vấn đề này, hắn không thể bỏ qua, vì vậy hắn nói: “Lão sư, có phải trong môn cảm thấy ta là một cửu phẩm chỉ biết dùng cung tiễn, là một cửu phẩm bình thường? Cho nên thứ vốn nên cho ta, còn bị người khác chặn?”
Lý gia cũng không bất ngờ khi hắn biết những thứ này, chỉ là thản nhiên cười nói: “Mới vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi?”
“Phải.”
“Trong lòng ủy khuất thì đi luyện đao, luyện công, về sau có cơ hội.”
Lý Nguyên nói: “Gần đây học đao có chút thành tựu, muốn mời lão sư bình luận.”
“A, vẫn là không cam lòng nhỉ…… cũng đúng, người trẻ tuổi nếu ngay cả chút huyết khí này cũng không có thì không làm võ giả được.” Lý gia mỉm cười, đứng thẳng dậy nói: “Một đao của con là Xuân Lôi phải không? Để vi sư nhìn xem con có mấy phần hỏa hầu.”
“Phải.”
Lý Nguyên cung kính hành lễ, sau đó lui về phía sau, đang muốn rút bội đao.
Lý gia nói một tiếng: “Khoan đã, dùng đao chuôi dài.”
Lý Nguyên đi đến giá đỡ vũ khí và lấy một thanh đao dài gần hai mét.
Đao vừa vào tay, bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ tiện tay, tựa như cánh tay kéo dài.
Thiếu niên nắm trường đao, đột nhiên nắm lấy chuôi đao.
Không khí trong nháy mắt như tạm dừng, thanh đao gần hai mét kia tựa như bị nắm
Lý gia đột nhiên trợn mắt, hai mắt trợn tròn!
“Phạn âm!”