Tiểu Du ăn vài miếng, cười nói: "Mua ở đâu vậy?"
Lý Nguyên cười nói: "Ta thái."
"Chúc mừng nha." Tiểu Du Nhi hiểu ý, hai bên bờ môi nhếch lên.
Lý Nguyên mỉm cười.
Trong phòng ăn, một miếng sắt đen kịt không chuôi khó có thể miêu tả đang an tĩnh nằm trên mặt đất, miếng sắt kia chính là dao phay của Lý Nguyên.