Cách đó không xa, Phương Kiếm Long ở phòng bên cạnh ngửi thấy mùi thơm muốn đi ra.
Nhưng gã lại nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi dưới ánh trăng kia.
Đột nhiên gã đi không nổi nữa.
Thân thể của gã trở nên cứng ngắc, cho dù gã đã từng đối mặt vô số nguy hiểm, vô số kẻ địch mạnh, nhưng so với thiếu niên trước mắt kia, quá khứ gã chẳng qua là mây khói.
Trong lòng gã sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu, sau đó lại âm thầm tự thuyết phục: Nếu sợ lão Thiết còn có thể ngồi ở đó uống cùng hắn?