Chớp mắt, lại một tháng nữa trôi qua.
Quán rượu Hành Vu từng có kinh nghiệm thành công, lần thứ hai ủ rượu chỉ là mở rộng sản xuất dựa trên cơ sở duy trì nguyên dạng, nhưng kết quả là vẫn bán rất chạy.
Lần thứ ba, quán rượu Hành Vu lại thử thêm sản phẩm rượu trái cây mới, một lần nữa đại thành công.
Ngay lập tức làm cho người trong tửu lâu đều có lòng tin.
Vì thế tửu phường bắt đầu mở rộng, cũng chuẩn bị tiến hành sản xuất với số lượng lớn hơn trong lần ủ rượu thứ tư.
Mùa đông qua đi, vào đầu tháng ba.
“Rượu tuyết phôi” cần được làm từ băng tuyết đã không còn.
Nhưng băng tuyết đã tan, sơn tuyền lại còn mát lạnh, trộn lẫn cỏ xanh, hương hoa và hương vị ngọt ngào đặc biệt của núi rừng.
Kết quả là, nó đã trở thành nguyên liệu và mánh khóe ủ rượu.
Mà dưới đề nghị của Lý Nguyên, rượu mới này lại được chia làm ba loại dựa theo cấp bậc của rượu.
Rượu có độ cồn thấp nhất gọi là xuân thủy nhưỡng, giá chỉ có sáu đồng một bình.
Độ cồn lớn một chút, hơn nữa có vị trái cây gọi là xuân thiên nhưỡng, một lượng bạc một bình.
Độ cồn lớn nhất thì gọi là xuân mộng nhưỡng, giá cả là hai lượng bạc một bình và số lượng có hạn.
Và đánh ra chiêu bài với khách gọi là: rượu tam xuân.
Trước khi xuyên không, Lý Nguyên cũng biết chút ít về ngành rượu, vì thế liền dùng cho tửu lâu nhà mình, đợt này, mánh khóe trực tiếp đầy.
Người uống xuân mộng nhưỡng hiển nhiên không thiếu bạc, mà người bình thường cũng có thể uống xuân thủy nhưỡng.
…
Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã trôi qua thêm nửa tháng.
Lần này sau khi tửu phường đã được mở rộng, quán rượu Hành Vu sản xuất ra chừng 800 cân rượu.
Từng vò rượu bị niêm phong, chất đầy dưới tầng hầm ngầm của tửu lâu.
Mà ngày hôm sau, tửu tiến sĩ lại ở bên ngoài thét to lên.
"Tháng ba, uống rượu mùa xuân
Rượu Tam Xuân! Xuân Thủy, Xuân Thiên, Xuân Mộng……
Luôn có một loại phù hợp với ngài~
Mau tới nếm thử…”
Chẳng mấy chốc, tiếng thét to này đã hấp dẫn người qua đường.
Dù sao danh tiếng rượu ngon của quán rượu Hành Vu đã vang xa, hơn nữa lúc trước số lượng ít ỏi, rất nhiều người đều không được nếm thử, lúc này có người vừa thấy tất nhiên sẽ vào nếm thử.
Chỉ chốc lát sau, đằng trước quán rượu Hành Vu đã tới rất nhiều khách nhân.
Người ở phường Ngân Khê có không ít tiền, thỉnh thoảng gọi một bầu rượu và ăn chút đồ ăn vẫn có thể.
Lúc này trên đỉnh lầu các, trên mặt bà chủ tràn đầy vui mừng, trong tay nàng cầm sổ sách và bàn tính, nàng vui rạo rực mà nói với nam nhân bên cạnh: "Tướng công, nếu bán hết đợt rượu này, hẳn là có thể lời hơn một ngàn sáu trăm lượng bạc đây này.
Hơn nữa rượu cũng thúc đẩy việc kinh doanh trong lâu, gần đây lợn quay măng núi, thịt ướp bí chế, đậu phộng nổ dầu đều bán rất chạy…… Còn có người thích ăn móng giò lợn rừng.
Chờ danh tiếng của chúng ta nổi hơn chút nữa, mấy tửu lâu ở xung quanh cũng sẽ tới hỏi mua rượu của chúng ta, đến lúc đó tửu phường còn có thể mở rộng thêm."
Lý Nguyên nói: "Cần chiêu mộ thêm hộ viện, đến lúc đó ta trốn ở sau phòng chọn người."
"Ừm, vậy thì ba ngày sau đi, trước tiên ta đi chuẩn bị thông báo, đến lúc đó dán lên." bà chủ suy tư.
Khi quán rượu Hành Vu náo nhiệt, cách đó không xa lại truyền đến chút động tĩnh.
Đó là hai nam tử có khí lực hơn hẳn với người qua đường đang đi trên đường phố.
Trông bộ dáng, hai người này đều là cung phụng mới thu của Huyết Đao Môn, hoặc là nói, gọi là dã cung phụng.
Dù sao những cung phụng này hoàn toàn khác với nhóm Lý gia trước kia.
Nhóm người sau có thể được giao trọng trách, còn nhóm trước…… Mọi người tự hiểu trong lòng, chính là lấy tài nguyên, chiếm chỗ tốt, sau đó là so tiêu hao với cung phụng của Tôn gia.
Chuyện cho tới bây giờ, thật ra bất kể Huyết Đao Môn hay là Tôn gia đều cảm thấy những cung phụng này rất phiền, nhưng không ai có biện pháp trở mặt với những cung phụng này. Dù sao đối phương dùng, phe ta không thể không dùng.
Lúc này, trong hai người đang đi.
Người bên trái tên là Thường Khôi, hắn người cao tám thước, hai mắt sắc bén, diện mạo hung ác, quanh thân hơi có mùi hôi nách, mu bàn tay bị che phủ bởi lông tơ thật dài, mà trong cổ áo lại mơ hồ nhìn thấy ám giáp, bên hông thì dắt loan đao dễ dàng chém giết.
Trước khi trở thành dã cung phụng của Huyết Đao Môn, Thường Khôi này là một thủ lĩnh mã tặc, hắn thường xuyên dẫn thủ hạ đến huyện cướp bóc. Chỉ tiếc là thời gian trước người này trêu chọc người không nên trêu chọc, cho nên phải vứt bỏ mã tặc khác, chạy trốn suốt đêm, rồi mai danh ẩn tích, lặn lội đường xa đi tới phụ cận huyện Sơn Bảo. Sau đó hắn nghe nói Huyết Đao Môn và Tôn gia đều đang tuyển cung phụng cho nên liền chạy tới.
Hắn là cao thủ đao pháp bát phẩm viên mãn, tất nhiên là tiểu thí ngưu đao nên được tuyển dụng, hôm nay vừa lĩnh chút thịt yêu thú và ngân lượng, đang muốn đi tới phường Đại Đồng loạn nhất.
Bên phải là một người tên Nguyễn A Phi, là một nam tử với thân hình hơi gầy, tròng mắt luôn xoay ùng ục. Trước khi đến huyện Sơn Bảo, y có một biệt hiệu gọi là "Thập Bộ Cắm Nhất Hoa", là một võ giả có thân pháp vô cùng tốt, đáng tiếc chuyện y làm nhiều nhất chính là "trộm".
Y không chỉ trộm tiền, mà còn hái hoa. Không chỉ có hái hoa, mà còn thúc hoa. Chẳng qua là không ai thấy bộ dáng của y, cho nên không thể liên hệ y với "Thập Bộ Cắm Nhất Hoa".
Y cũng giống Thường Khôi, hơn nữa còn là cùng một nhóm.
Đương nhiên, tên của hai người đều là tên giả đối ngoại.
Lúc này hai người đi cùng một chỗ, bởi vì tới cùng nhau cho nên cũng áng chừng được thực lực của đối phương.
Lúc này, Nguyễn A Phi đột nhiên hạ giọng nói: "Thường huynh, ngươi thật sự định bán mạng cho Huyết Đao Môn?"
Cổ họng Thường Khôi khanh khách lạnh lùng nói: "Còn ngươi?"
Con ngươi Nguyễn A Phi đảo quanh nói: "Ai lại ngốc như vậy?"
"Nhưng bây giờ chúng ta đều phải đến phường Đại Đồng."
"Không bằng…… hốt một khoản tiền tài, sau đó trực tiếp rời khỏi huyện Sơn Bảo. Chẳng lẽ Huyết Đao Môn còn có thể đuổi theo chúng ta?"
"Hốt như thế nào?"
"Đến Ngân Khê hốt."
"Ngươi muốn ăn cướp? Không thành công đâu, chỉ cần phát ra chút động tĩnh thì sẽ bị Huyết Đao Môn phát hiện liền, đến lúc đó chúng ta chắp cánh khó thoát.
Hơn nữa ngươi còn chưa từng thăm dò, cướp như thế nào được? Ngươi có biết ở đâu nhiều tiền không? Biết đối phương có hộ vệ cấp độ gì không? Biết đi vào từ đâu, cùng với rút lui từ đâu không?
Lão tử nói cho ngươi biết, ăn cướp không dễ dàng như vậy!"
"Không cần cướp không cần cướp, ta có một ý tưởng tốt, đủ cho chúng ta phát tài."
"Nói nghe một chút, nói hay lắm, chúng ta hợp tác."
Nguyễn A Phi ghé vào tai Thường Khôi thì thầm vài câu, đồng tử sắc bén của hắn dần dần lóe lên ánh sáng và vài nét tươi cười.
……
Sắc trời dần tối, mây đỏ ám không.
Có thể nói phường Ngân Khê là phường an ổn nhất và giàu có nhất trong huyện Sơn Bảo, cho nên mặc dù bên ngoài có nạn đói, nhưng nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt, người người nhốn nháo.
Mà quán rượu Hành Vu thì nhờ có rượu ngon Tam Xuân, mà trở thành một trong những nơi náo nhiệt nhất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua……
Tửu khách dần rời đi.
Nửa đêm canh ba, sau khi người khách cuối cùng rời đi, tiểu nhị đóng cửa tửu lâu lại.
Mà sau tửu lâu, một nam tử trung niên râu rậm rạp đang duỗi lưng, ngáp một cái, đi ra tửu phường.
Hắn là một trong mấy người ủ rượu của tửu phường, cũng là nô bộc mà quán rượu Hành Vu mang đến từ Lương Long sơn, tên là Lâm Tứ Lang.
Lâm Tứ Lang nhìn xa, thấy nam nhân ngồi trên bệ chuồng ngựa, hô: "Chu tiên sinh, còn chưa ngủ à."
Chu Giáp dường như không nhìn thấy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn phương xa, ánh mắt tang thương, giống như đắm chìm trong hồi ức, lại giống như đang suy tư gì đó.
Lâm Tứ Lang cũng không chờ mong Chu Giáp trả lời, hắn xoay người khóa kỹ cửa, lại đưa khóa vào tửu lâu, lúc đi ra lại cười nói: "Chu tiên sinh, ta về trước nha."
Lần này, Chu Giáp tựa như phát hiện có người đang nói chuyện với y, liền nghiêng đầu khẽ gật.
Lâm Tứ Lang cũng cười rời đi.
Tuy hắn mệt chết đi được, nhưng trong lòng cũng rất thỏa mãn.