Lý Nguyên nghe hai nữ hoàn toàn không để ý đến hắn mà còn trò chuyện vui vẻ, thậm chí có mấy lần hắn muốn chèn vào, nhưng hai nữ đều không trò chuyện với hắn.
Lý Nguyên suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Diêm tỷ, Tiết tỷ, ta đột phá thất phẩm rồi."
Ngay lập tức, hai nữ im lặng lại.
Lý Nguyên lại nói: "Chọn ngày lành tháng tốt, chúng ta bổ sung một cái tiệc cưới. Đến lúc đó, Lý gia sẽ chủ trì cho chúng ta."
Hai nàng lập tức vui mừng.
Diêm nương tử vui rạo rực nói: "Được được!"
Bà chủ vui vẻ nói: "Thiếp thân nhớ mười ngày sau chính là ngày lành đây."
Nhưng ngay sau đó, bà chủ phản ứng lại, hỏi: "Đột phá thất phẩm?"
Diêm Ngọc biết từ lâu, cô nằm bên cạnh cười hì hì.
Bà chủ thấy cô cười tươi sáng động lòng người, càng có chút sững sờ, lặp lại: "Thất phẩm?"
Lý Nguyên tiến tới bên tai nàng nói: "Có lẽ… Ta đã là một trong những người mạnh nhất huyện Sơn Bảo rồi."
Sở dĩ hắn nói "có lẽ" không phải vì hắn thấy được ai mạnh hơn hắn, dù sao chỉ số tổng hợp của Thiết Sát còn thua hắn 100 đây. Mà là bởi vì hắn luôn cảm thấy mỗi địa phương đều có khả năng có cao thủ ngầm ẩn giấu.
Lúc đầu, hắn giấu bà chủ, nhưng khi hai người ở chung, tình cảm hắn và bà chủ đã trở nên càng sâu đậm hơn, cộng thêm sắp phải chính thức tổ chức hôn lễ, cho nên quyết định không giấu chuyện này nữa.
Nhưng bà chủ đã ngây dại.
Trên mặt nàng tràn đầy khiếp sợ, ấp úng nói: "Vậy Hắc Diện trưởng lão kia?"
Lý Nguyên nhớ tới Hắc Diện trưởng lão với thực lực tổng hợp là "165~185", nói: "Một chọi một, ta giết y hẳn là chuyện một đao."
"Thật sao?” Bà chủ thở gấp, giọng nói cũng run rẩy.
Diêm nương tử mò mẫm bàn tay mềm mại trước ngực Lý Nguyên, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ của bà chủ, cười nói: "Nhìn bộ dáng giật mình này đi, ngày thường thật khó thấy.”
Bà chủ hờn dỗi nói: "Diêm tỷ tỷ, tướng công…… những gì chàng ấy nói là thật chứ?"
Diêm nương tử nói: "Đương nhiên là thật, tướng công rất lợi hại. Nhưng…… tỷ không thể nói với bên ngoài, mà chỉ có thể coi tướng công là vừa mới đột phá bát phẩm thôi nha."
Bà chủ nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ đăm chiêu, chợt liền hiểu, nàng hít sâu một hơi, nghiêng người dựa vào trên người Lý Nguyên, nói: "Tướng công, thiếp thân đi theo chàng, thật sự có cảm giác an toàn."
Lý Nguyên xoa xoa tóc nàng.
Lúc này, Diêm Ngọc mới hỏi: "Vậy tiệc cưới nên tổ chức như thế nào?”
Lý Nguyên nói: "Các nàng nghĩ sao?"
Bà chủ vẫn đang suy nghĩ.
Diêm nương tử lại nói: "Tướng công, hay là giản lược đi."
Lý Nguyên nói: "Ta sợ các nàng không hài lòng."
Diêm nương tử thẳng thắn cười hì hì: "Chúng ta còn sợ chàng mất mặt ấy."
Lý Nguyên cười nói: "Thể diện cũng không phải do tiệc rượu. Tiết tỷ thì sao?"
Bà chủ nghĩ đến cảnh đói khát, nếu tiệc cưới phô trương xa xỉ, trong thâm tâm nàng sẽ không an lòng. Có số tiền này chẳng bằng mở thêm một quán cháo, thật ra vấn đề này nàng đã thương lượng với Diêm Ngọc từ lâu rồi.
Lúc này, nàng cũng nhẹ giọng nói: "Ta cũng sợ làm mất mặt tướng công.
Thật ra ta và Diêm tỷ đều là người của tướng công, có tổ chức tiệc cưới hay không cũng không quan trọng."
Sáng sớm hôm sau, Lý Nguyên trực tiếp đến nha môn phê chuẩn "Quyền ủ rượu".
Sở dĩ thuận lợi như vậy là bởi vì bây giờ hắn và Triệu Thuần Tâm cùng nhau nắm giữ chợ sáng, võ phô và nha môn của Ngân Khê.
Mà nếu là Ngũ Liên cung phụng thì sẽ phủ quyết toàn bộ đơn xin "quyền ủ rượu" của các tửu lâu, dù sao trong Ngân Khê có không ít "hộ quan hệ", mỗi người quản lý lợi ích của mình, Ngũ Liên không muốn đụng vào những thứ này.
"Quyền ủ rượu” vừa có thì quán rượu Hành Vu đã dán thông báo, chung quanh tửu lâu ồn ào hẳn lên.
Chẳng mấy chốc, Nhất Thiền các cũng biết tin tức.
Trong tửu lâu nhìn như im lặng, nhưng ở phía sau đã ầm ĩ lên.
Một quản sự vội vội vàng vàng chạy lên lầu các, đứng ở trước nhã gian gọi vài tiếng "Lão gia", thẳng đến khi trong phòng truyền ra tiếng trả lời thì y mới đẩy cửa vào.
Trong phòng, một nam tử trung niên mặc hoa phục và đội mũ tròn đang uống rượu với khách bên bàn.
Nam nhân này chính là Chu Đồng Cát, đệ đệ của Hắc Diện trưởng lão.
Chu Đồng Cát nhìn thấy quản sự đến, y khẽ nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Quản sự vội vàng ghé tai nói: "Lão gia, quán rượu Hành Vu thành chính điếm rồi."
Chu Đồng Cát nhíu mày, nói: "Nhìn thêm đi."
Quản sự vội vàng cáo lui.
…
Vài ngày sau.
Trước cửa quán rượu Hành Vu.
Tiểu nhị kiêm chức tửu tiến sĩ đứng trước cửa thét to: "Quán rượu Hành Vu ra rượu mới rồi~~~
Tuyết phôi mới ủ, hạn chế mùa……
Một chén say, một bình rót, mau mau nếm thử.”
Lúc này đang là giữa trưa, kêu la một lúc lâu, chẳng mấy chốc đã có khách hỏi giá cả.
Tửu tiến sĩ cười nói: "Một chén tuyết phôi hai đồng tiền lớn. Một bình tuyết phôi, một lượng bạc……"
"Sao lại mắc như vậy? Bình thường giá một bình cũng chỉ có ba đồng tiền lớn thôi mà?"
"Hôm nay tuyết phôi mới đưa ra thị trường, khách nhân có thể nếm trước nửa chén, nếu thích và cảm thấy đáng giá, sau đó mới mua."
"Vậy ta sẽ thử."
Trong tửu lâu, không ít người nhìn vị khách kia.
Khách nhân kia giơ cái chén lên, nhìn một chút rượu trong suốt và ngọt ngào trong chén, nói: “Chỉ có chút như vậy, sợ là vào miệng cũng không có mùi vị gì đâu."
Tửu tiến sĩ cười nói: "Khách nhân mời thử xem."
Vị khách kia cầm chém uống cạn, "chậc chậc" nói: "Rất thuần, hương vị cũng được, chỉ là……"
Đột nhiên, y không nói lời nào, hai má đỏ bừng, cơ thể đều run rẩy.
Rượu chưng cất từ tuyết thủy mùa đông, ngoại trừ vài phần hương vị tự nhiên của trời đất, còn có mùi rượu mạnh nồng nặc.
Vừa vào miệng tựa như băng sương, không có cảm giác gì, nhưng sau khi vào cổ họng, băng sương dần dần đi, đợi đến khi vào bụng, cũng chỉ còn lại dao nhỏ như ngọn lửa.
Dao nhỏ này quấy thẳng lục phủ ngũ tạng, khiến người quen uống rượu nhạt độ thấp lập tức có cảm giác sốc vị, cũng rất mới lạ, cũng rất đã nghiền.
"Hảo, rượu ngon!!” Vị khách kia dường như đã quên sự kiêu căng lúc trước, tay run rẩy sờ soạng một lượng bạc ở trong ngực, lại nói: "Ta cũng là khách quen của các người, có thể rẻ hơn một chút không?”
Tửu tiến sĩ cười nói: "Mùa đông chỉ có mấy trận tuyết, tuyết mới ủ rượu mới, số lượng vốn là có hạn, một lượng bạc một vò rượu cũng không đắt."
"Được, vậy lấy một vò!” Khách nhân không nói nhiều, trực tiếp gọi một vò, lại gọi hai đĩa đồ nhắm rượu, sau đó bắt đầu ăn.
…
Trước quán rượu Hành Vu, người tới ngày càng nhiều.
Vào là vì mộ danh mà đến, ra đã thành hán tử say rượu.
Những hán tử luôn miệng nói uống mấy vò rượu cũng không ngã, nhưng tới đây chỉ một vò thì hai má đã đỏ lên, bắt đầu cười ngây ngô, trong miệng hùng hùng hổ hổ "Rượu ngon, rượu ngon", rồi sau đó được người đỡ rời khỏi quán.
Đợi đến chạng vạng, người tới vẫn nối liền không dứt.
Hôm nay, quán rượu Hành Vu mãi đến khuya mới đóng cửa.
Bà chủ vắt chân dài, chân nhỏ mang giày thêu hoa gác dưới đáy bàn, ngón tay lật xem sổ sách hôm nay, khóe miệng nàng tràn đầy tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nguyên, vui rạo rực nói: "Tướng công, nhóm một trăm cân tuyết phôi này đã bán đi chín mươi cân, thu nhập 180 lượng. Trừ chi phí, chúng ta kiếm được hơn 150 lượng……
Đây mới là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên……
Tiền này kiếm quá dễ dàng đi.
Đây là tuyết phôi dùng để thử thị trường, nếu là sau này lại làm ra rượu cao cấp, vậy chẳng phải sẽ kiếm rất nhiều sao."
Lý Nguyên cười nói: "Ngày mai phiền toái sẽ tới."
Bà chủ nói: "Vậy phải làm sao?"
Lý Nguyên nói: "Văn ta đến, võ lão Chu đến, ta muốn cho người khác biết… Lão Chu là người của sư môn ta."
“Vâng" Bà chủ hiểu ý của nam nhân nhà mình, nói: "Sư môn của tướng công rất lớn sao?"
"Không lớn, hẳn là chỉ còn Lý gia, lão Chu và ta.” Lý Nguyên nói.
Bà chủ sửng sốt: "Vậy thì không thể làm ô dù được."
Lý Nguyên nói: "Ta không nói, nàng đâu có biết?"
Bà chủ gật đầu.
Lý Nguyên cười nói: "Nàng cũng không biết, người khác sẽ biết sao? Bọn họ chỉ nghĩ sư môn ta đang nâng đỡ ta.
Mà sư môn ta trước có Lý gia, giờ lại có một cường giả bát phẩm, làm sao có người biết sư môn ta chỉ có chừng này người?”
Bà chủ: …
Lý Nguyên suy nghĩ một lát, lại nói: "Qua vài ngày nữa thiết lập thêm hai cái quán cháo, quán cháo chia làm hai con đường, một bên bình thường, bên kia chuyên dành cho nữ nhân, hài tử và người già.
Ta đã từng cực khổ cho nên biết ngày tháng cực khổ.
Nếu hiện tại đã có chút năng lực, vậy cũng nên giúp những người còn đang chịu khổ.
Nhiều không giúp được, chỉ giúp đỡ trong khả năng của mình thôi.”
"Được, được, qua vài ngày nữa, ta sẽ sai người đến cửa phường mở thêm hai quán nữa." Bà chủ mừng rỡ nhìn nam nhân nhà mình, lại nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya, tướng công, hôm nay không về nội thành được, thế thì ở lại tửu lâu một đêm đi."
"Ừm."
Một lát sau, ánh nến thổi tắt, giường vang lên tiếng ọp ẹp rất nhỏ.