Lúc này, y kích động nhìn thoáng qua Lý Nguyên, nhưng không lên tiếng và cũng không mở miệng.
Lý Nguyên kinh ngạc liếc y, đã thấy bên cạnh y bay lên dòng chữ "80 (210)~90 (220)".
Chỉ số này rất đặc thù, nhưng Lý Nguyên lại chưa từng gặp qua người này, có thể thấy được ngày thường người này là ẩn sâu cỡ nào.
Lý gia nói: "Đi lấy thanh Trảm Mã đao kia."
Nam tử cung kính gật đầu rồi chạy đi.
Lý Nguyên nhìn bóng lưng của nam tử, hiển nhiên hắn chưa từng gặp người này ở trong nội môn Huyết Đao Môn.
Lý gia đột nhiên nói: "Đầu lưỡi của y bị người ta cắt, y là người câm."
Y……
Cũng là sư đệ của ta.
Y…… gọi là Chu Sương Duệ.
Y học 《 Thổ Phách Công 》 vốn là tiến triển cực nhanh, lúc mười hai tuổi đã bát phẩm viên mãn, thiên phú cao hơn ta nhiều. Nhưng về sau y với ta gặp chút chuyện nên bị trọng thương, những năm này là không tiến thêm được, không cách nào bước vào cảnh giới thất phẩm.
Bởi vì không có tiến bộ cho nên ngay cả Thổ Phách Công cũng không thể vẽ ra, thế nên đi theo bên cạnh ta, giả bộ làm người hầu."
Mười hai tuổi bát phẩm viên mãn?
Không thể bước vào cảnh giới thất phẩm?
Lý Nguyên âm thầm cười khổ, xem ra ngay cả lão sư cũng không biết sư đệ của lão đã sớm thất phẩm rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn lão, đây hiển nhiên là bị thương rất nặng nên mới rớt cảnh giới…
Trong đầu hắn hiện lên một ít ý niệm, đột nhiên đáp: "Thì ra là Chu sư thúc.
Chỉ là không biết sư phụ và Chu sư thúc bị ai làm bị thương?"
Lý gia nói: "Không phải Chu sư thúc, mà là đao phó.
Sau khi y bị thương, lão phu từng đuổi y đi để cho y sống thật tốt.
Y không đi, y viết chữ nói cho ta biết, nói là y muốn tận mắt chứng kiến Yển Nguyệt môn quật khởi, muốn tận mắt chứng kiến sau này liệu có người tái hiện phong thái sư môn hay không.
Y nói cuộc đời còn lại của y chỉ muốn làm người hầu của đao, chỉ nguyện chờ người đó, sau đó an tiền mã hậu, bưng trà rót nước cho hắn.
Không cách nào chấn hưng Yển Nguyệt môn nên muốn chứng kiến người khác chấn hưng.
Vì lẽ đó, y mới mặc y phục người hầu lên, vừa mặc đã chờ đợi ở đây sáu bảy năm.
Thuần Tâm tới khiến y rất kích động, nhưng Thuần Tâm lại không thích hợp tu luyện công pháp của ta, cho nên y tiếp tục chờ.
Về phần bị ai làm trọng thương, con cũng đừng hỏi…… không có ý nghĩa."
Lý Nguyên cảm khái nói: "Chu sư thúc thật đúng là người có cá tính.
Luyện võ vô vọng, nhưng bằng vào thực lực bát phẩm thì ăn ngon uống cay cũng căn bản không phải là vấn đề, nhưng y lại chủ nghĩa lý tưởng như vậy, thà ở lại nơi này làm người hầu chứ không muốn rời đi.”
Lý gia im lặng, nhẹ giọng nói: "Cha y là sư phụ ta. Tình cảm của y đối với Yển Nguyệt môn rất sâu đậm…”
Lý Nguyên cũng trầm mặc lại, hắn chợt hiểu rõ quan hệ của Lý gia, sư phụ Lý gia và Chu Sương Duệ. Sợ là trước khi Chu Sương Duệ ra đời thì Lý gia đã đi theo phụ thân y, sau đó là nhìn tiểu sư đệ Chu Sương Duệ này sinh ra, lại học võ, rồi lại chán chường tới mức này.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân áo xám cầm thanh Trảm Mã đao bảy thước đi tới, mà bên hông y chẳng biết từ lúc nào cũng có thêm một thanh trường đao hình cung nhỏ.
Trảm Mã đao bọc vỏ xám xịt, thoạt nhìn giống như ngủ say chưa tỉnh.
Lý gia nhìn lướt qua thanh đao nhỏ xuất hiện bên hông nam nhân áo xám, trong con ngươi của lão hiện lên vẻ phức tạp và mịt mờ, có ảm đạm lại có vui vẻ.
Ngay sau đó, lão một tay tiếp nhận Trảm Mã đao, đột nhiên rút đến ba tấc, đã thấy thân đao hàn mang sáng loáng, rất chói mắt.
"Tiếp tục đi."
Lý gia ném Trảm Mã đao tới.
Lý Nguyên tiếp nhận.
Lý gia nói: "Trước tiên dùng thanh đao này, thanh đao này là cực phẩm trong bát phẩm, ngay cả trong thất phẩm cũng không kém thanh đao của ta bao nhiêu. Ở chợ đen này rất khó đào được bảo đao như vậy."
Lý Nguyên cầm dao, nhìn số liệu, quả thật vẫn là "255~370".
"Cám ơn sư phụ."
"Không ngừng cố gắng.” Lý gia cổ vũ một câu rồi nói: "Chọn ngày lành tháng tốt rồi đến nói cho ta biết."
"Dạ!"
"Còn nữa…… con……” Lý gia dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: "Mang đao phó đi, dù sao y cũng là bát phẩm, đúng lúc có thể giúp con làm chút chuyện."
Lý Nguyên nhìn thoáng qua nam nhân áo xám đang vô cùng kích động, nghiêm nghị hành lễ nói: "Chu sư thúc, về sau xin ngài quan tâm nhiều hơn."
Nam nhân áo xám sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lý gia với sự tức giận, há mồm "a a a" hô cái gì đó.
Lý gia vỗ tay vịn, nói: "CMN, ngươi muốn làm đao phó, ta để ngươi làm! Nhưng ngươi là ai thì ta phải nói rõ ràng với đồ đệ của ta chứ? Nếu không, sao đồ đệ ta dám thu ngươi? Không biết động não à?!"
Nam nhân áo xám mặt đầy lửa giận.
Lý gia cười ha ha nói: "Tức giận gì chứ? Mau cút đi, ngươi ở chỗ lão tử lâu như vậy, cuối cùng cũng cút, mau cút!"
Nam nhân áo xám nghe lão nhục mạ nhưng lại không tức giận nữa, mà là hít sâu một hơi, ôm quyền, hơi hơi khom người với Lý gia, nhưng lời lại không cách nào nói.
Lý gia xua tay nói: "Làm gì đâu không, mau cút đi, từ lâu đã thấy ngươi phiền rồi!"
Dứt lời, thanh âm của lão hơi chậm lại, nói: "Nguyên nhi……"
"Sư phụ."
"Đừng gọi y là sư thúc, y không thích. Ban đầu y còn muốn ta gạt con, ta không thể không nói.
Mà bây giờ y đi theo con thì cứ coi y là đao phó đi; nếu gọi là đao phó không thuận miệng thì đặt cho y một cái tên."
"Chuyện này…"
"Con nghĩ một cái tên."
"Vậy gọi là Chu Sương thì sao?"
"Con chẳng bằng gọi sư thúc, cái tên này không được."
"Vậy Chu Thương?"
"Chu Thương? Tên này……"
Lý Nguyên thấy Lý gia suy tư, vội nói: "Ta nghĩ lại."
Hắn không nhân nghĩa như Nhị gia, Chu Thương quả thật không phải là cái tên thích hợp, vì thế nói: “Vậy, hay là Chu Giáp đi?"
Lý gia nhìn về phía đao phó, đao phó không nói lời nào.
Lý gia nói: "Gọi là Chu Giáp đi."
Phía bên kia, đao phó gật đầu.
Lý Nguyên cầm Trảm Mã đao treo nghiêng sau lưng, mũi đao vừa đúng chạm đến bắp chân hắn.
Hắn dẫn Chu Giáp rời khỏi chợ đen.
Dần dần
Xa dần.
Tiếng ghế đu của Lý gia vẫn vang lên, nhưng bây giờ lại kèm theo vẻ cô độc và thoải mái khó hiểu.
Tuyết mênh mông, phủ đất trăm dặm.
Ven hồ Nam thị, đỉnh thuyền ô bồng đã nhuộm một màu trắng nhạt.
Chu Giáp cung kính đi theo phía sau hắn, cúi đầu khom người, tóc hoa râm múa lung tung trong gió bắc, tựa như tất cả mọi người xung quanh, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến y, ngoại trừ vị thiếu niên trước mắt này.
"Lão Chu?” Lý Nguyên chợt nói.
Chu Giáp dậm chân, ngẩng đầu.
Lý Nguyên nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn đợi ở chợ đen?"
Chu Giáp gật đầu.
Lý Nguyên nói: "Vậy ngươi đi theo ta, là muốn làm gì?"
Chu Giáp suy nghĩ một lát, tay phải đè đao bên hông, cầm vỏ đao viết trên mặt tuyết: Nuôi ngựa, đi theo, chinh chiến, giữ nhà.
Lý Nguyên nói: "Bà chủ của quán rượu Hành Vu là nương tử của ta, nhưng quán rượu Hành Vu lại không có người chăm sóc, ta để ngươi đi tửu lâu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ý nghĩ của hắn rất rõ ràng, hắn muốn phát triển thế lực thì tất nhiên phải mở rộng quán rượu Hành Vu.
Lợi ích mở rộng sẽ mang lại nguy hiểm, nếu không có đủ sức mạnh để bảo vệ gia nghiệp thì quá nhiều lợi ích sẽ là mầm tai họa.
Quán rượu Hành Vu thiếu người tọa trấn, trước khi Chu Giáp bị thương là thiên tài trong thất phẩm, thực lực cũng sắp vượt qua Thiết môn chủ. Mặc dù hiện tại y bị thương nhưng thực lực tổng hợp mạnh nhất vẫn đạt tới "90", rõ ràng là lợi hại hơn Triệu Thuần Tâm, trấn thủ quán rượu Hành Vu cũng đủ rồi.
"Thế nào? Lão Chu? Quán rượu Hành Vu rất quan trọng với ta, ta phải dựa vào nơi này làm chút chuyện.” Lý Nguyên lại nói.
Chu Giáp khom người ôm quyền, gật đầu, lại viết: "Ta đi trông chuồng ngựa."
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, chuồng ngựa ở cửa sau tửu lâu, nếu ban đêm có cường nhân xông vào thì cửa sau đúng là đứng mũi chịu sào, vì thế hắn gật đầu, nói: "Vậy xin nhờ ngươi, lão Chu."
"Ây ây? Tiểu Lý gia dẫn một người trở về, ngài ấy bảo là sau này y sẽ cho ngựa ăn và quản chuồng ngựa?"
"Ai vậy?"
"Là một tiểu tử nhưng tóc lại hoa râm, hình như…… hình như còn là một người câm."
"Hả?"