“Chí bảo tương trợ, khổ ngộ hơn bốn mươi năm, tâm lực hao tổn, dầu hết đèn tắt… Vì không cần linh căn, phàm nhân chỉ cần có nghị lực, đều có thể học, trong đó lại dung nhập rất nhiều võ học phàm nhân, nội dung trong ‘Tráng Thể Kinh’, cho nên ta đặt tên là ‘Chân Võ’, môn công pháp này, cũng tức là ‘Chân Võ Kinh’.”
“Mong Lão sư có thể nhận lấy…”
“Chân Võ Kinh… Chân Võ Kinh… Ngươi, chính là Chân Võ chi Tổ bị Ma Tông vây quét?”
Niệm tên công pháp này, Vương Bạt thần sắc hoảng hốt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt thậm chí có một thoáng, bộc phát ra một tia sát ý.
Vương Húc tựa hồ nhận thấy được điều gì, sắc mặt hơi tối sầm, sau đó khôi phục lại bình thường: