Ngắm nhìn Châu Tử bí cảnh đã được xử lý ổn thỏa, Vương Bạt hài lòng gật đầu.
“Chậm thôi, chậm thôi sư tỷ.”
Lúc này, từ xa vang lên giọng nói có chút lo lắng của Vương Dịch An.
Vương Bạt và Bộ Thiền nhìn theo hướng âm thanh, thấy Vương Dịch An đang đỡ một lão thái thái tóc bạc phơ, cẩn thận từng bước đi tới.
Nhìn vào đôi mắt và lông mày của lão thái thái, có thể thấy phảng phất hình bóng của Vương Thanh Dương.