Trong mắt Tần Đăng Nguyên, càng thêm yêu thương.
Nhưng thân thể của hắn, lại chung quy vẫn là từng chút một biến mất.
Chỉ còn lại Tần Lăng Tiêu dang rộng đôi tay ôm lấy bản thân, khóe mắt không vương lệ ngân.
Chỉ có tiếng lẩm bẩm:
“Các ngươi… muộn chút nữa đi, có được không? Xin hãy muộn thêm chút nữa…”