Trương Trì xách theo một chiếc túi dứa, đứng ở chỗ nối giữa hai toa tàu, ánh mắt hắn lướt qua những chỗ ngồi chật cứng người, trong lòng chửi thầm.
Sở dĩ hắn có mặt trên chuyến tàu này không phải để đi leo núi.
Mà là, thời gian trước, Trương Trì đã chán ngấy công việc vác xi măng.
Nghĩ mà xem, hắn là một học sinh có tri thức, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, vậy mà chỉ có thể kiếm sống bằng nghề vác xi măng, công việc lặp đi lặp lại, nhàm chán đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự tôn cao ngạo của hắn.
Tất nhiên, lý do chính là nghề vác xi măng không kiếm được tiền.