Phía nam đập nước, trên một bãi đất trống trước dãy nhà cấp bốn, Trương thúc xoa xoa tay, giọng không vui.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn là chủ nhân đứng ở bên cạnh, nhìn chó nhà mình bị đánh, như vậy có ra thể thống gì không?
Không thể chấp nhận được!
Vừa rồi, Tiểu Khương đánh chó, chỉ một cái tát đã hất con chó văng ra xa hai mét, nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng Trương thúc là đồ tể.
Thứ hắn tiếp xúc hàng ngày không giống người bình thường, nhớ năm xưa lúc bận rộn nhất, hắn có thể giết sáu con lợn mỗi ngày, lại cầm dao chặt xương, nửa đời chặt xương chặt thịt, bản lĩnh của hắn đều dồn cả vào cánh tay.