Từ sau lần đó, Đơn Khải Tuyền không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Vũ Hạ nữa.
Còn đau không? Đau thấu tâm can.
Đã đến lúc từ bỏ... Đã đến lúc chia xa.
Đơn Khải Tuyền thở dài trong lòng, sau kỳ thi cuối kỳ, mọi thứ sẽ được sắp xếp lại, hắn sẽ chuyển về ngồi ở hàng ghế sau, từ đó người hắn yêu sẽ như cách núi cách biển, mà núi biển... không thể san bằng.
"Đồng Đồng, Đường Phù không chỉ ngốc ở căng tin, mà ra ngoài cũng ngốc nữa. Tối qua đi chợ đêm, ta và chị gái tức muốn chết!"