Chuông tan học vừa reo, giáo viên ngữ văn chưa kịp bước ra khỏi lớp, tiếng nói chuyện của các đồng học đã vang lên, sau đó là những âm thanh lộn xộn lớn dần, xen lẫn vài tiếng hò hét.
Hoàng Ngọc Trụ lấy vợt bóng bàn, đi qua dãy ghế sau, vẫy tay với Miêu Triết.
Miêu Triết lập tức đứng dậy. Hắn vốn rất cô độc, nhưng từ sau một buổi học thể dục chơi bóng cùng Hoàng Ngọc Trụ, hai người hòa hợp và trở thành bạn bè.
Giờ ra chơi thường cùng Hoàng Ngọc Trụ ra sân đánh bóng bàn.
Ngô Tiểu Khải ôm quả bóng rổ, liếc nhìn quả bóng bàn nhỏ bằng nắm tay, lên tiếng mời: