Thứ Hai, buổi sáng.
Giờ ra chơi, trong lớp học vô cùng ồn ào, tiếng ồn này lại mang theo một cảm giác tự do.
Đổng Thanh Phong mặc một bộ quần áo trắng, bước lên bục giảng. Mặt như ngọc, hơi ngẩng đầu: “Mạnh Tử Vận, Dương Thánh, chúng ta đi thôi.”
Tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng phong thái của hắn, tuyệt nhất lớp 8.
Vừa dứt lời, Giang Á Nam, Du Vân ngồi ở hàng đầu cùng với rất nhiều nam sinh, đều động lòng.