“Đồ đã lấy được rồi.”
Tiểu Trang nhìn chăm chú cái hộp gỗ trong tay, lạnh nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại. Dưới chân hắn chính là Minh bốn mắt đã không còn hình người.
“Ngươi không nói không có nghĩa là ta không còn cách nào.”
Tiểu Trang ngồi xổm xuống, vỗ vào Minh bốn mắt không chịu khai ra vị trí của gậy: “Xương cốt rất cứng. Người Hòa Liên Thắng các ngươi quả thật không tệ.”
Dứt lời, hắn rút chìa khóa xe ném cho quân sư Tô đang đứng run rẩy bên cạnh: “Bắt đầu từ chỗ này, ba cây số về phía Bắc, ta có để cho các ngươi một chiếc xe trong rừng.”