“Lấy lên, lấy lên.”
Đại D cảm thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai dễ nghe như thế, hưng trí bừng bừng bảo người phía dưới lại chuyển lên, sau đó nói vào điện thoại: “Ta mặc kệ, ngươi gọi điện thoại xong cầm gậy cho ta.”
Bên kia điện thoại, Xuy Kê nghe xong gương mặt khổ sở, tuy rằng trên danh nghĩa hắn là người lãnh đạo của Thuyên Loan nhưng vẫn dựa vào hậu thuẫn Đại D mới có cuộc sống vẻ vang như bây giờ nên hắn không dám phản bác lời của Đại D.
Nhưng hắn cũng rất hiểu thủ đoạn của Đặng Bá, trong lịch sử Hòa Liên Thắng hơn trăm năm chưa từng phát sinh chuyện không giao gậy này, có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Suy nghĩ vài phút, gương mặt tang thương của Xuy Kê lộ ra chút khác thường.