“Xác chết trôi trên sông Đông bốn tháng trước, ông chủ Mễ có lẽ không biết nhưng ông chủ Trần thì chưa chắc.”
Lời nói của cảnh sát Vương khiến cho trái tim Trần Lượng và Mễ Tam chìm vào đáy cốc.
Trần Lượng thì chột dạ, còn Mễ Tam thì lo lắng Trần Lượng vò mẻ không sợ sứt, vạch trần những chuyện khác liên quan đến hắn. Ánh mắt hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái.
“Đi thôi.”
Vương Đông Cường không để ý đến ánh mắt hai người nhìn nhau, không kiên nhẫn thúc giục một câu, đồng thời bí mật nháy mắt ra hiệu với tâm phúc của mình.