Tô Bình Nam cầm ly nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt cười mà như không cười: “Tầm mắt quá nông cạn.”
“Nhớ kỹ, ngươi không cần phải làm bất cứ hành động gì ở tập đoàn Kim Môn, ngươi chỉ cần trở thành một lão đại khiến người bên dưới phải chịu phục. Khi đó, rất nhiều chuyện tất nhiên sẽ nước chảy thành sông.” Tô Bình Nam đặt ly nước xuống, Đinh Thanh lập tức bật dật, như học sinh tiểu học rót đầy nước vào ly. Sau khi rót xong, hắn cũng không ngồi xuống mà khoanh tay đứng bên cạnh Tô Bình Nam.
“Lão đại, nói trắng ra chính là ăn cơm của ba mẹ.”
Tô Bình Nam nhìn thoáng qua Đinh Thanh, ánh mắt hơi kinh ngạc, không ngờ một Hoa kiều lại ngoan ngoãn với hắn như vậy.
“Lão đại, thứ nhất ngươi phải có danh vọng. Điểm này ngươi đã dựa vào tàn nhẫn mà làm được.”