Tô Bình Nam tiếp nhận miếng vải đen Đinh Thanh đưa đến: “Nghe nói ở Bổng Tử quốc, có thể bày bài vị tổ tiên ở sảnh phụ Trung Hiền Viện tại Hãn thành là vinh quang lớn nhất của gia tộc?”
“Đúng vậy, Tô tiên sinh.”
Đinh Thanh khom người: “Đáng tiếc thân phận của ta không đủ, cho nên bài vị của gia phụ không cách nào đặt vào.”
“Chúng ta đều là người Hạ quốc, không biết ngươi đã từng nghe một câu ngạn ngữ này hay chưa?”
Sau khi cúi đầu ba cái trước linh vị người đã khuất, Tô Bình Nam quay lại nhìn Đinh Thanh, giọng điệu lạnh nhạt: “Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh?”