“Vâng.”
Mặc dù Haru Fukuda đã có thực lực để cạnh tranh với Shigeo Nishiguchi nhưng hắn vẫn tỏ ra thái độ đủ chân thành trước mặt mọi người.
“Nếu đại nhân Nishiguchi cần, ta sẽ chặt ngón tay để xin lỗi.”
Nếu hắn phạm sai lầm trước mặt Cẩm Tú, hắn tất nhiên sẽ phải đền bù trước mặt Cẩm Tú. Haru Fukuda biết mình đã phạm phải sai lầm gì. Hắn sống an nhàn sung sướng nhiều năm nhưng vẫn không mất đi sự tàn nhẫn.
Fukuda vừa nói vừa đặt lòng bàn tay lên bàn, sau khi xòe ngón tay ra, hắn đặt con dao lên phần trên cùng của ngón đeo nhẫn, ngón út của hắn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại phần gốc, trông cực kỳ quái dị.