“Được.”
Tô Văn Văn rõ ràng đã tìm hiểu trước: “Nuốt trọn bọn hắn có thể chiếm được bảy tám nhà hàng, có thể chứa được rất nhiều người, hơn nữa cũng có thể cắt đứt con đường buôn lậu, tránh sau này lại phải đối phó với các loại hàng lậu như thuốc lá, rượu...”
“Đi làm việc đi.”
Tô Bình Nam xua tay, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói về một chuyện rất bình thường: “Trước khi trời sáng đưa ông chủ Tôn của bang Thượng Hải rời khỏi Nhật, đừng làm ồn ào quá. Dù sao cũng là những kẻ có chung dòng máu, hơn nữa tiếng tăm của ông chủ Tôn này cũng khá tốt.”
Ánh mắt của Tô Văn Văn có chút bất ngờ: “Ngay bây giờ?”